Bán thân cho bạn trai cũ - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5


Tôi bị giật mình, tay run một cái, con dao liền cắt trúng ngón tay.


“A!”


Lục Chu bước nhanh tới bên tôi:


“Sao thế?”


Tôi đáng thương giơ ngón tay bị thương lên:


“Muốn làm bữa sáng cho anh, ai ngờ lại bị đứt tay…”


Ánh mắt Lục Chu chăm chú nhìn vết thương của tôi, nắm tay siết chặt, gân xanh nổi lên, cố nhịn lắm mới dời mắt đi:


“Bị thương thì đi băng bó đi. Bữa sáng để tôi làm.”


Tôi hơi tủi thân. Trước đây gặp chuyện thế này, anh ta sẽ đau lòng đến mức ngậm luôn ngón tay tôi trong miệng cơ mà.


Đúng là đàn ông có tiền là đổi tính.


“Muốn ăn gì?”


Lục Chu cầm lấy con dao trong tay tôi.


“Bánh mì kẹp xúc xích.”


Câu nói này khiến mắt Lục Chu khẽ dao động.


Trước kia, bữa sáng tôi thích nhất chính là món bánh mì kẹp xúc xích anh ấy làm cho tôi.


Cuối cùng, anh chẳng nói gì, lặng lẽ thái xúc xích.


Đàn ông không mặc áo, chỉ khoác tạp dề, hình ảnh đó thực sự khiến người ta không thể rời mắt.


[Đồ con gái đáng ghét, ăn được quá ha.]


[Cho tôi đóng vai vài tập đi, tôi cũng muốn úp mặt vào ngực phản diện mà hôn vài cái.]


“Ra ngoài đi.”


Có lẽ ánh mắt tôi nhìn quá mãnh liệt, Lục Chu không cần quay đầu cũng biết tôi đang nhìn.


Tôi bĩu môi:


“Có gì ghê gớm chứ, trên người anh có chỗ nào em chưa hôn qua?”


Tôi chỉ mới nghĩ vậy, nhưng miệng lại lỡ nói thành tiếng.


Lời vừa dứt, tai Lục Chu đỏ bừng như thể sắp nhỏ máu.


“Tần! Nhiễm!”


Chưa đợi anh quay đầu, tôi đã ôm mặt chạy trối chết khỏi bếp.


[Ủa là thiệt luôn hả? Nữ phụ với phản diện ngọt ngào dữ vậy sao?]


[Bên nam chính đang vì một cô thư ký mà cãi nhau long trời lở đất, hai người này cứ ngọt như vậy, bên kia tôi xin phép bỏ theo dõi nha.]


[AAAA! Phản diện vừa ăn luôn miếng xúc xích dính máu của nữ phụ kìa! Ai hiểu được sở thích của tôi, bệnh kiều như này là đúng gu tôi rồi.]


6


Không bao lâu sau, Lục Chu bưng hai phần sandwich ra.


Anh lại trở về vẻ lạnh lùng như cũ, thậm chí chẳng thèm liếc tôi một cái.


Có vẻ sợ tôi lại phun ra mấy câu “hổ lang chi từ”, cả buổi không mở miệng nói lời nào.


Đợi Lục Chu ra khỏi nhà đi làm, tôi chán quá liền gọi tài xế đi mua rất nhiều đồ trang trí nhà cửa.


Trải thảm mềm cho phòng khách, treo rèm cửa thật xinh xắn.


Ngay cả bộ chăn ga gối trong phòng ngủ cũng bị tôi thay bằng hoa văn dễ thương mình thích.


Nhìn căn nhà được trang hoàng đâu ra đấy, sống mũi tôi cay cay.


Gần như giống hệt căn nhà nhỏ mà tôi và Lục Chu từng mơ ước khi còn ở trọ.


Buổi chiều tôi hẹn bạn thân Thẩm Nhan đi uống trà chiều.


Chưa kịp ăn được mấy miếng thì đụng ngay mấy người quen.


“Ủa, chẳng phải là Tần Nhiễm sao? Lâu quá không gặp.”


Tôi còn chưa mở lời, mấy cô ta đã sà xuống ngồi cùng bàn, rõ ràng là tới để “tám chuyện”.


Tôi biết mục đích của mấy người đó.


Chẳng qua là thấy nhà tôi phá sản, muốn đến khoe mẽ, tranh thủ mỉa mai vài câu.


Trong số đó có cả nữ chính Phương Thanh Chỉ, bây giờ là vợ chưa cưới của Lục Hoài Xuyên – em cùng cha khác mẹ với Lục Chu.


Cô ta đang ngồi thu lu ở góc, ánh mắt dè dặt quan sát, có vẻ vừa cãi nhau với Lục Hoài Xuyên xong.


“Ôi trời, tôi thật ngớ ngẩn, hôm qua Tần Nhiễm mới kết hôn, suýt nữa quên chúc mừng! Cuộc sống mới thế nào rồi?”


Tôi chỉ mỉm cười không đáp.


Ai cũng biết Lục Chu không ưa gì tôi, giờ thấy tôi như thế này, nghĩ tôi sống không tốt, càng được thể buông lời châm chọc.


“Nói gì thì nói, phụ nữ vẫn nên lấy người yêu mình, biết thương mình, chứ chỉ dựa vào tiền, sau này sống khổ thôi.”


“Chuẩn luôn, tôi nghe nói nhiều năm nay Lục tổng bên cô không có bất kỳ người phụ nữ nào, có ông tổng còn gài người vào phòng anh ta, kết quả bị anh ta đuổi thẳng cổ, ai cũng nghi ngờ ảnh bị cong đó!”


Phương Thanh Chỉ ban đầu còn đang ủ rũ, vừa nghe tôi còn “xui” hơn mình, lập tức lộ vẻ đồng cảm pha chút mừng thầm và trào phúng.


Xin lỗi nha, mấy người nghĩ tôi dễ bị bắt nạt chắc?


Tôi lập tức cười lạnh, giơ tay xoay xoay chiếc nhẫn cưới:


“Ai nói chồng tôi không thương tôi? Hôm qua ngủ rồi mà vẫn ôm tôi không chịu buông.”


“Lần thứ năm trong đêm, anh ấy còn bế tôi vào phòng tắm, vừa hôn vừa nói những năm qua chỉ vì tôi mà giữ thân như ngọc, yêu tôi là đủ, nhìn mấy cô khác một cái cũng thấy có lỗi với tôi rồi.”


“Tôi còn mua vài bộ đồ ngủ xinh xắn, tối nay định mặc cho anh ấy xem, cơ mà mấy kiểu tình thú vợ chồng thế này, chắc mấy người không hiểu đâu.”


Vừa nhắc đến “lần thứ năm”, đám người kia đồng loạt há hốc mồm, như thể chưa từng thấy chuyện gì “ghê gớm” đến vậy.


Ngay cả Thẩm Nhan cũng kéo tay áo tôi, rồi chỉ chỉ ra phía sau.


Tôi quay đầu lại, thấy Lục Chu cùng vài tổng giám đốc khác đang đứng sau lưng chúng tôi.


Chết trong lòng một ít.


Không biết họ đã đứng đó từ khi nào.


Xem bình luận ới biết, hình như là… từ đầu.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo