Bán thân cho bạn trai cũ - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11


Nghĩ tới đây, tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt rực cháy của Lục Chu, trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng chẳng muốn kiêng dè gì nữa.


Vươn tay kéo cà vạt anh ta xuống, tôi chủ động hôn lên môi anh.


Bình luận bay:


[Aaaa con chuột chũi trong tôi hét lên! Cuối cùng phản diện và nữ phụ cũng hôn nhau rồi! Không ngờ lại là nữ phụ chủ động nữa chứ! Chị đẹp quá, tui mê chị lắm á!]


[Cơ bắp trên người phản diện như muốn bung ra khỏi áo sơ mi luôn rồi. Nghĩ tới cảnh tiếp theo nữ phụ sắp “chịu khổ”, nước mắt tui rơi từ… khoé miệng.]


[Chị ơi, van chị, đừng dừng lại! Phản diện sắp không chịu nổi rồi đó!]


Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve cổ họng đang không ngừng chuyển động của Lục Chu.


Đồng tử anh co lại, cổ họng không kìm được khẽ phát ra một tiếng thở dốc:


“Tần Nhiễm, em biết mình đang làm gì không?”


“Tất nhiên là biết rồi,” tôi khẽ cười, “em đang quyến rũ chồng mình.”


Giọng tôi rất nhẹ, nhưng đủ khiến nhịp thở của người đàn ông càng thêm hỗn loạn.


Ngay sau đó, Lục Chu bóp nhẹ cổ tôi, cúi đầu hôn mạnh lên môi.


Khác với nụ hôn thoáng qua của tôi khi nãy, nụ hôn của anh sâu và dữ dội hơn, như thể muốn nghiền nát tôi trong lòng.


Không biết từ lúc nào, tôi đã bị anh đè xuống giường.


Khi tay tôi từ cơ bụng chậm rãi lần xuống thắt lưng, thì Lục Chu đột ngột túm lấy cổ tay tôi.


“Cho tôi biết đi, bốn năm trước vì sao em lại chia tay tôi? Là tôi đã làm gì sai sao?”


Giọng anh khàn đặc, mang theo cả tủi thân, như thể đây là câu hỏi anh đã kìm nén rất lâu mới dám thốt ra.


“Chuyện cũ thì quan trọng gì nữa đâu? Giờ chúng ta ở bên nhau là được rồi mà?”


Tôi thừa nhận, nói vậy hơi… cặn bã. Nhưng tôi thực sự không muốn Lục Chu biết lý do thật sự vì sao chúng tôi chia tay.


Phía trên đầu tôi vang lên một tiếng cười khẽ, tự giễu:


“Ờ, đúng là không quan trọng nữa rồi.”


Nói xong, Lục Chu đứng dậy, không nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng vào phòng tắm.


Chỉ là, khi lấy quần ngủ màu xám ra, anh khựng lại một giây, rồi đổi thành… màu đen.


Bình luận bay:


[Sao lại dừng?! Phản diện, quay lại ngay! Dừng lúc này thì còn là đàn ông nữa không?!]


[Tác giả à, tôi cởi quần xong rồi mà bạn cho tôi xem cái này á? Cặp đôi “thuần yêu” giờ thành “thuần hận” rồi?!]


[Tôi biết phản diện yêu thật lòng, nhưng tôi không muốn xem thuần yêu, hiểu hông?!]


[Tôi biết giờ hỏi không hợp thời, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao lại đổi từ quần xám sang quần đen? Không phải cũng như nhau à?]


[Người ở trên ngồi bàn trẻ em đi. Câu này không được hỏi.]


12


Sau khi tắm xong, Lục Chu vào luôn phòng làm việc, cả đêm không quay lại.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh ấy đã đi làm.


Tôi biết rõ Lục Chu đang trốn tránh mình. Càng nghĩ càng tức. Nếu dám trốn, thì trốn cả đời luôn đi!


Tôi thề, tuần này nhất định không thèm nói chuyện với anh.


Nhưng lời thề còn chưa trụ nổi hai tiếng, bình luận bay đã nhao nhao khắp màn hình:


Bình luận bay:


[Ngồi thẳng lưng! Sắp có biến lớn! Hôm nay phản diện sẽ ký hợp đồng với Tập đoàn Giang thị!]


[Nam chính bề ngoài thì tranh giành với phản diện, nhưng thật ra đã cấu kết với Giang thị từ sớm để chơi khăm phản diện. Chỉ cần phản diện ký hợp đồng xong là công ty bắt đầu sụp đổ.]


[Nữ phụ mau cứu phản diện đi, tui không nỡ nhìn ảnh từ từ rơi vào hố.]


Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được.


Tôi gói một phần cơm trưa rồi đến công ty của Lục Chu.


Trợ lý Trần Hạo vừa biết tôi đến liền vội vàng xuống đón, dẫn tôi lên thẳng phòng tổng giám đốc.


Lục Chu thấy tôi, gương mặt hơi cứng lại:


“Sao em lại đến đây?”


Tôi giơ hộp cơm lên:


“Đem cơm trưa đến cho anh.”


Ánh mắt tôi lại dừng đúng vào bản hợp đồng trên tay anh.


Lục Chu chỉ gật đầu, không nhìn tôi nữa.


Tôi đặt hộp cơm lên bàn, rồi nhẹ nhàng vòng ra phía sau anh. 


Quả nhiên là bản hợp đồng với Giang thị.


Tôi vươn tay xoa bóp vai cho anh.


Cảm giác cơ thể người đàn ông dưới tay tôi hơi cứng lại, sau đó dần dần thả lỏng.


Biết thời cơ đã tới, tôi khẽ mở lời:


“Em thấy hợp tác với Giang thị… không ổn lắm.”


Lục Chu ngừng bút:


“Tại sao?”


Tôi chẳng nghĩ ra lý do nào chính đáng, đành bịa đại:


“Tổng giám đốc Giang thị nhìn mặt không tốt, tướng mạo xui xẻo, kiểu gì cũng phá sản sớm.”


Lục Chu nheo mắt lại:


“Là vì Lục Hoài Xuyên… đúng không?”


Tôi chết sững.


Không ngờ Lục Chu lại nhạy cảm đến vậy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo