Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tạ Chi An lại định nhảy hồ.
Kiếp trước anh ấy cũng ch ết như vậy.
Kiếp này sau khi sống lại vào cơ thể người chồng hiện tại của tôi là Lục Trầm Chu, anh ấy vẫn không quên được bản tính cũ.
Hệ thống trong đầu anh ấy đang ra sức khuyên nhủ:
[Đừng nhảy, đừng nhảy! Ký chủ ơi, bây giờ th ể x ác cho các kịch bản b áo th ù đang thiếu thốn lắm, rất nhiều nhân vật chính xếp hàng mà còn không được sống lại đâu. Cũng may là tháng trước chồng của Sở Tiêu bị t ai n ạn xe qu a đ ời, anh mới có cơ hội mở mắt lần nữa đấy.]
[Không được, ta vẫn không thể chấp nhận được! Mi cho ta nh ập vào một con lợn còn hơn là biến thành chồng của người đàn bà đ ộc á c này!]
Trời quá tối, tôi bật đèn pin, ngồi xổm trong bụi cỏ bên cạnh, nghe hai người họ lảm nhảm hồi lâu, cũng hiểu được đại khái.
Tôi – chính là nữ phụ đ ộc á c trong thế giới này.
Tạ Chi An là nam chính sống lại trở về để b áo th ù.
Nghe lời của hệ thống, có vẻ như kiếp trước tôi đã gián tiếp hại ch ết anh ấy, nên kiếp này anh ấy phải ra sức tr ả th ù tôi.
Nhưng tôi không hiểu việc anh ấy nhảy hồ thì có liên quan gì đến tôi.
Chỉ vì tôi ham mê s ắc đ ẹp mà yêu anh ấy một thời gian, sau khi anh ấy bị t àn ph ế thì chia tay, mà lại phải bị b áo th ù sao?
Đúng là b ệnh h oạn.
Bên hồ, người đàn ông đó bắt đầu cởi áo khoác, đứng bên lan can ra vẻ sắp nhảy.
Tôi vốn định đợi người ta nhảy xuống rồi mới gọi 120. Suy cho cùng, mạng sống là của anh ấy. Anh ấy không muốn thì liên quan gì đến người khác, tôi đâu có nghĩa vụ phải cứu anh ấy.
Nhưng tôi lại nghe thấy hệ thống đó hét lớn:
[Ký chủ, anh đã sống lại rồi, điều này có nghĩa là cốt truyện của nhân vật chính đã chính thức bắt đầu, nếu ch ết ngay lập tức, cả thế giới sẽ cùng anh biến m ất!]
Cùng biến m ất?
Vậy chẳng phải tôi cũng sẽ phải ch ết sao?
"Chồng ơi, đừng nhảy mà!"
Tôi lập tức đứng dậy, lao đến với tốc độ chạy nước rút 50 mét.
2
Cơ thể Tạ Chi An cứng đờ.
Người đàn ông quay lại, ngay khoảnh khắc nhìn rõ tôi, đôi đồng tử màu nhạt của anh ấy khẽ run lên, yết hầu cũng trượt xuống một cái, dường như đang căng thẳng:
"Em... sao em lại đi theo ra đây."
"Huhu, em lo cho anh mà chồng ơi, nửa đêm nửa hôm chạy ra bờ hồ làm gì vậy?"
Nếu đã là nữ phụ đ ộc á c, không có chút tài diễn xuất thì sao được, nước mắt cứ thế tuôn ra, dễ như trở bàn tay. Tôi đẫm lệ nhìn anh ấy, len lén đưa tay níu lấy tay áo anh ấy.
"Chồng ơi, có phải dạo này anh có tâm sự không? Kể cho em nghe đi."
Tôi cứ tưởng Tạ Chi An sẽ ngoan ngoãn nghe lời buông tay ra.
Kết quả là anh ấy lại càng muốn ch ết hơn.
Anh ấy giẫm lên lan can định trèo qua.
Tôi và hệ thống cùng lúc hét lên.
Sau đó tôi bước một bước dài, đưa tay ôm lấy cổ Tạ Chi An rồi kéo ngược lại.
Cái t ên kh ốn này, có đến đòi mạng thì cũng phải theo quy trình để tôi sống thêm vài ngày chứ.
"Khụ khụ khụ... Buông ra."
Tạ Chi An vỗ vào mu bàn tay tôi, vì khó thở mà mặt anh ấy đỏ bừng.
Mãi đến khi kéo được người đến nơi an toàn, tôi mới buông anh ấy ra. Anh ấy thở h ổn h ển, vừa định mở miệng nói.
Tôi vung một cái tát.
"Chát…"
Vang dội và giòn giã, vô cùng hả giận, vô cùng sảng khoái.
Tiếp đó, tôi lại ôm Tạ Chi An, dựa vào vai anh ấy, khóc nức nở một cách tự nhiên không chút dấu vết diễn xuất:
"Chồng ơi, anh hồ đồ quá! Chuyện trời sập cũng không nên đi tìm cái ch ết, không phải anh còn có em sao?"
Tạ Chi An nghe tôi gọi anh ấy là chồng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, giãy giụa muốn đẩy tôi ra.
"Ai là chồng cô, buông ra, buông tôi ra!"
Tạ Chi An, người ngốc nghếch nhất trong số các bạn trai cũ của tôi. Vì quá trung thành như một chú chó, nên ấn tượng của tôi về anh ấy khá sâu sắc. Làm sao để trị một con chó khùng như vậy, trong lòng tôi đã có kế hoạch.
Tôi lại ấn vai anh ấy xuống, đột ngột nói:
"Anh có biết không, mối tình đầu của em cũng ra đi như vậy đấy."
"Em vẫn chưa nói cho anh biết đúng không? Người đàn ông mà em đã thật lòng yêu..."
Lần này Tạ Chi An ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Hệ thống cười lớn: [Ký chủ, há há há cười chết mất, người đàn bà đ ộc á c này mà cũng từng yêu ai sao? Nói xong cô ta có tự cười không?]
[Chờ đã, nghe cô ta nói trước đã.]
"Mối tình đầu của cô là ai?" Người đàn ông ổn định lại cảm xúc, ngượng ngùng dụi vào vai tôi, hỏi.
"Một sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Thanh Bắc, Tạ Chi An."
"Là một thiên tài hội họa, tuổi trẻ tài cao, không biết sao lại... Cũng tại em năm đó không nhận ra tình trạng tâm lý của anh ấy, cứ tưởng chỉ là chia tay trong hòa bình. Kết quả là, haiz, anh ấy đi đến bước đường đó, thực ra em cũng có trách nhiệm."
Tôi có trách nhiệm cái kh ỉ m ốc.
Tôi vừa khóc lóc vừa bịa chuyện.
Tạ Chi An nghe mà mắt không chớp lấy một cái.
Tôi áp s át vào lồng ngực anh ấy, cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội.
Hì hì, tên ngốc này, sống lại một lần nữa vẫn chưa tiến hóa thành người, vẫn là một tên liếm cẩu.
3
"Vậy nên sau này anh không được lén lút chạy đi nhảy hồ nữa, biết chưa?"
Tạ Chi An cứng cổ nói bừa:
"Ai nhảy hồ chứ, trời nóng quá, anh vừa định xuống hồ bơi thôi."
"Chỉ có đồ ngốc mới đi tìm cái chết."
À đúng đúng, đồ ngốc không tìm chết, đồ ngốc đã mặc cả áo giáp hồi sinh rồi.
Trên đường về nhà, tôi và anh ấy đan tay vào nhau, chỉ sợ giây tiếp theo anh ấy lại chạy ra đường lớn tìm vận may. Người đàn ông lại sa sầm mặt không nói, im lặng dùng đầu ngón tay gãi mu bàn tay tôi.
Lúc này tôi mới nhớ ra anh ấy đang ở trong cơ thể người khác. Biết anh ấy lại tức giận, tôi vội bổ sung một câu:
"Thực ra anh cũng rất giống mối tình đầu của em."
Một lúc sau, Tạ Chi An không tự nhiên cúi đầu nhìn tôi.
"Thật sao? Tôi rất giống mối tình đầu của cô à?"
"Rất giống, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng y hệt."
"Ồ, vậy là cô xem... Tôi là thế thân à?"
Sợ anh ấy phát hiện ra âm mưu của mình, để không bị lộ quá nhanh, tôi vội vàng chữa cháy.
"Không phải đâu chồng ơi, anh là anh, anh ấy là anh ấy, dù sao người đã mất, yêu thương người bên cạnh là đủ rồi."
Tạ Chi An nghe xong thì hất tay tôi ra.
"Hì hì, tôi biết ngay mà..."
[Ta biết ngay cô ấy yêu cái gã xấu hơn ta cả trăm lần này hơn mà.]
Hệ thống tốt bụng nhắc nhở: [Ký chủ, anh sống lại là để báo thù, không phải để so xem ai có vị trí quan trọng hơn trong lòng cô ấy, cô ấy yêu chồng mình, vậy thì con át chủ bài để báo thù của anh càng lớn hơn chứ sao.]
[Chẳng lẽ, anh vẫn còn yêu con đàn bà độc ác này sao? Không thể nào, không thể nào.]
[Vớ vẩn, sao ta lại còn có thể yêu con đàn bà độc ác này chứ? Ta căm hận cô ấy chết đi được, những nơi bị cô ấy chạm vào ta đều thấy ghê tởm, muốn nôn.]
[Mi nói đúng, nếu cô ấy đã thích cái cơ thể xấu xí này, vậy thì ta nên dùng nó để trả thù cô ấy một cách triệt để.]
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi khoanh tay đi theo sau người đàn ông, chăm chú lắng nghe anh ấy và hệ thống bí mật bàn mưu.