Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn ghê tởm tôi ư?
Rõ ràng vừa nãy nắm tay siết chặt hơn ai hết.
Chỉ với bộ dạng ngốc nghếch không giấu được chuyện gì, mà cũng có thể làm nhân vật chính, đúng là một kỳ tích.
Tôi đuổi theo, lại một lần nữa nắm lấy tay anh ấy, dịu dàng làm nũng, nói những lời có thể khiến anh ấy tức chết:
"Aiya, em biết anh ghen rồi chồng ơi, vậy sau này trong lòng em sẽ chỉ có mình anh, được không? Em sẽ quên hết bạn trai cũ, được không nào?"
"Không được, tôi không ghen!"
4
Trên đường về không thấy bóng trăng đâu. Không ngoài dự đoán, vừa vào cửa, ngoài ban công đã bắt đầu sấm chớp đùng đoàng. Tôi bịt tai, vội vàng vào phòng ngủ tìm nút bịt tai. Tạ Chi An dựa vào tường, vẻ mặt thích thú nhìn tôi, trong lòng vô cùng kiêu ngạo:
[Sở Tiêu sợ sấm, trước đây khi ở bên ta, mỗi lần có sấm là lại chui vào lòng ta. Cứ chờ xem, tối nay ta sẽ khóa trái cửa rồi tắt cầu dao điện, một mình chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.]
[Ký chủ, ý này hay đấy, tôi cá là cô ấy sẽ khóc thét lên, lúc đó anh lại vẻ mặt khó chịu gõ cửa phòng cô ấy, nói không muốn ngủ thì cút ra ngoài. À á, chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng.]
Tôi dừng tay đang tìm nút bịt tai lại, đột nhiên thay đổi ý định, quay đầu cười với Tạ Chi An ở cửa:
"Chồng ơi, không còn sớm nữa, anh mau đi tắm rửa chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta ngủ cùng nhau, mẹ còn mong năm nay được bế cháu đấy."
Tôi nhấn mạnh hai chữ "cùng nhau" một cách đầy ẩn ý.
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt lòng bàn tay.
Vừa rồi còn hả hê, bây giờ thì không cười nổi nữa rồi.
Phải nhờ hệ thống nhắc nhở thân phận, anh ấy mới cứng nhắc nhếch mép, đi về phía phòng tắm.
[Ký chủ anh phải nhớ, Tạ Chi An của quá khứ đã chết rồi, bây giờ anh là phiên bản Nữu Hỗ Lộc thị Tạ Chi An sống lại!]
[Đợi con đàn bà độc ác đó đến tìm anh, anh cứ đá cô ấy xuống giường! Nói với cô ấy rằng anh hoàn toàn không yêu cô ấy, rồi đề nghị ly hôn, thế nào?]
[Dù sao thì chúng ta cũng không chỉ báo thù một mình cô ấy, không cần phải tốn quá nhiều thời gian cho cô ấy đâu.]
Dù tai đã nhét nút bịt, tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Tạ Chi An ngắt lời nó:
[Chờ đã hệ thống, mi nói cho ta biết trước, ta với thằng cha này, ai đẹp trai hơn?]
[Chậc, không nói tôi cũng biết đáp án, một tên yếu đuối chẳng có tí thịt nào.]
[Hì hì, còn đòi năm nay cho mẹ chồng bế cháu, cười chết mất, con trai của mẹ chồng cô ấy chết rồi mà còn nghĩ đến cháu.]
Mấy ngày không gặp, sao cái miệng của tên này lại trở nên độc địa như vậy.
5
Sau khi Tạ Chi An lề mề từ phòng tắm ra, tôi đã nằm trong chăn run như cầy sấy rồi.
Cơn sợ hãi sinh lý vào những đêm mưa sấm sét, thực sự khiến tôi khổ sở.
"Chồng ơi?"
Tôi run giọng gọi một tiếng.
"Ừm?"
Người đàn ông đáp lại.
Tôi vén chăn lên, trong phòng tối om.
Tạ Chi An đã tắt cầu dao điện.
Ngay lúc này một tia chớp lóe lên, tiếng sấm rền vang, làm tôi giật mình nhảy thẳng xuống giường. Ngay khoảnh khắc tóm được Tạ Chi An, tôi như con bạch tuộc quấn lấy anh ấy, hai chân quặp chặt vào eo anh ấy, thề rằng dù lát nữa người đàn ông này có kéo tôi thế nào, tôi cũng quyết không buông.
"Tạ Chi An, lại có sấm, em sợ."
Tôi cắn răng, để chắc ăn, tôi đã gọi thẳng tên thật của anh ấy.
Người đàn ông sững lại, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm tôi, anh ấy mân mê làn da tôi, giọng nói khàn đến cực điểm, nhưng cũng không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào:
"Cô gọi tôi là gì?"
"Tạ..."
"A! Xin lỗi chồng, em lại gọi nhầm tên rồi, trời sấm em sợ quá, nên... Nên lại nhớ đến lúc mối tình đầu ở bên em."
[Ký chủ, nhịp tim của anh bây giờ hơi cao quá rồi, ký chủ anh đang kích động cái gì vậy? AUV, anh không sao chứ!]
[Câm miệng! Ta khỏe lắm!]
"Chồng ơi, anh giận à?" Tôi vùi mặt vào ngực anh ấy cười đủ rồi mới ngẩng mặt lên đáng thương nhìn anh ấy.
Yết hầu của Tạ Chi An rõ ràng đã trượt xuống một cái, bàn tay đang lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng đặt lên lưng tôi, vỗ nhẹ hai cái.
"Không giận."
"Ngoan ngoan, không sợ, có chồng ở đây rồi."
Câu "có chồng ở đây rồi" của anh ấy, nghe còn ngọt hơn cả tôi.
Ọe.
Nổi hết da gà, tôi suýt nữa không kìm được mà tát cho anh ấy một cái.
Hệ thống cũng bị ghê tởm đến mức la hét ầm ĩ: [A a a, ký chủ anh đang nói gì vậy, chồng gì chứ, anh không phải là chồng của con đàn bà độc ác này, anh nên đuổi cô ấy đi!]
[Mi cút đi trước đi! Đừng có chỉ bậy chỉ bạ.]
[Trước đây hai người họ yêu nhau như vậy, còn sắp có cháu rồi, bây giờ ta đuổi cô ấy đi, không phải quá đột ngột sao? Mi hiểu cái gì chứ đồ ngốc. Ta tắt mi trước đây, đừng làm ảnh hưởng đến nhịp điệu của ta.]
Tạ Chi An gào thét với hệ thống xong, lại kéo tôi vào lòng thêm chút nữa. Sau đó véo eo tôi, nhấc bổng tôi lên như bế củ cải rồi đặt vào trong chăn.
"Xem ra bạn trai cũ của cô đối với cô thật sự rất tốt nhỉ, lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy."
Tạ Chi An vỗ vai tôi an ủi, có lẽ đã được dỗ cho vui vẻ, giọng điệu hỏi cũng mang theo vài phần đắc ý.
Tôi thầm cười.
Anh ấy đúng là tự mãn, cứ vênh váo đi.
"Aiya không phải đâu, anh tốt hơn chồng ơi, anh đối với em mới là tốt nhất, chúng ta đừng nhắc đến anh ấy nữa, bây giờ làm chuyện chính đi."
Tôi vừa nói, vừa làm bộ định cởi cúc áo ngủ của anh ấy.
Tạ Chi An như gặp đại địch, men theo mép giường bò ra ngoài, cuối cùng thì rớt xuống giường.
Tôi giả vờ kinh ngạc:
"Chồng ơi anh lại sao vậy? Căng thẳng thế, cả ngày hôm nay anh lạ lắm."
"Tôi không… Không căng thẳng."
"Sở Tiêu, không phải vừa rồi cô còn sợ sấm sao? Bây giờ còn có tâm trí này, cô... Thôi, tôi, tôi đi xem có điện lại chưa đã."
Người đàn ông sợ đến mức dép cũng không kịp xỏ, chân trần chạy ra phòng khách bật cầu dao điện.
Tôi dựa vào cửa, hét về phía bóng người ở phòng khách: "Vậy lát nữa chúng ta có cần..."
"Thôi, hôm khác, hôm khác. Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh, cô ngủ trước đi, đừng đợi tôi."
Xem kìa, tên ngốc này sợ đến mức giọng cũng run lên rồi.
Trước khi nhập vào cũng không điều tra kỹ về tôi và Lục Trầm Chu.
Chúng tôi là kết hôn theo hợp đồng, như người xa lạ. Căn nhà này là sau đó anh ta mua cho tôi, cũng chẳng mấy khi về ở. Tháng trước anh ta từ nơi khác về chính là để ly hôn với tôi. Ngay cả mẹ chồng là ai tôi cũng không biết. Chuyện bế cháu gì đó, đều là tôi bịa ra để dọa Tạ Chi An thôi.
Nhưng nói cũng thật trùng hợp, anh ta vừa từ nơi khác về đã bị tai nạn chết.
Xem ra thế giới này đúng là một kịch bản.
Mọi thứ đều quá kịch tính.
Có lẽ Lục Trầm Chu cũng chỉ là một NPC nhỏ trong cuốn tiểu thuyết báo thù này, đất diễn còn không nhiều bằng tôi, lãng phí một khuôn mặt đẹp, hóa ra đều là đá lót đường cho nhân vật chính.
Haiz, nếu Tạ Chi An quyết tâm muốn báo thù tôi, vậy thì tôi chắc chắn cũng không thoát được.
Không được, phải nghĩ cách khác.
6
Tám giờ sáng, khi tôi nhìn thấy Tạ Chi An đang xào nấu trong bếp, tôi cứ ngỡ mình ngủ mơ.
"Sáng sớm thế này, cua ở đâu ra vậy?"
"Vợ ơi, em dậy rồi à."
"Năm giờ anh đã đi siêu thị tranh giành với bao nhiêu ông bà già mới mua được đấy, siêu tươi, mau lại nếm thử đi, trước đây anh chắc chắn chưa từng làm cho em ăn đúng không?"
Tạ Chi An cởi tạp dề, bưng hai quả trứng ốp la ra bàn.
"Đây là bữa sáng à?"
"Đúng vậy."
Nào là cua hoàng đế, nào là tôm he, nào là canh sâm vịt hầm, bên cạnh còn có hai múi sầu riêng.
Chẳng lẽ anh ấy thấy báo thù quá chậm, muốn trực tiếp đầu độc tôi, cho tôi ăn bữa cuối cùng để tiễn tôi lên đường sao.
Tim tôi đột nhiên thắt lại, tay đang cầm đũa lại đặt xuống.
"Aiya, chồng ơi anh thật vất vả, em múc cho anh bát canh trước!"
Tạ Chi An gật đầu, vui vẻ đưa cho tôi một cái bát.
"Cảm ơn em, vợ ơi, vợ thật tốt."
Phải công nhận gã đàn ông si tình này có khả năng thích ứng khá mạnh, hôm qua còn sống chết không chấp nhận việc mình đã nhập vào chồng tôi, sáng nay đã bắt đầu gọi vợ ơi vợ à rồi.
Thấy anh ấy uống một ngụm, sắc mặt không đổi, tôi mới yên tâm múc thêm một bát.
"Chồng ơi anh ăn nhiều vào! À, con cua này để em bóc cho anh!"
Tạ Chi An cảm động đến mức nước mắt sắp rơi, vừa hít mũi vừa há miệng nhận đồ ăn.
Chỉ nghe anh ấy phàn nàn với hệ thống:
[Sở Tiêu trước đây chưa bao giờ gắp thức ăn cho ta, càng đừng nói đến việc tốn sức như bóc cua.]
Hệ thống giống hệt cô bạn thân ghét cay ghét đắng mấy đứa lụy tình của anh ấy: [Rõ ràng cô ấy không yêu anh, ly hôn đi, mau ly hôn.]