Báo Ân? Không, Là Yêu Đấy! - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Bảy giờ sáng, Lâm Sâm bước đến với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.


“Giành được chưa?”


Tôi cúi đầu, giọng lí nhí lên tiếng: “Chưa ạ... Tôi đã cố bấm thật nhanh rồi, nhưng đến lúc hệ thống phản hồi thì đã báo hết đơn vị vận chuyển.”


Lâm Sâm đã thử giành mua rau suốt năm ngày liền mà không thành công, điều này khiến tôi vô cùng sốt ruột. 


Chẳng lẽ một chuyện cỏn con thế này lại có thể làm khó được một y êu t inh thỏ đã sống cả nghìn năm như mình sao?


Thế là tôi xung phong nhận việc, còn hùng hồn vỗ ngực cam đoan: “Chuyện nhỏ thôi, cứ để đó cho tôi!”


Và kết quả là… Tạch.


Lâm Sâm nhướng mày, rồi lên tiếng với giọng điệu có chút g iễu c ợt: “Đây là cái gọi là ‘tay nhanh vô địch thiên hạ’ của cô đấy à?”


Tôi lí nhí đáp lại: “Trong giới thỏ thì tôi đúng là vô địch mà, tôi là lão tổ tông của loài thỏ đó! Ai mà ngờ con người các anh vì miếng ăn lại có thể liều mạng đến mức này chứ…” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ đi.


Lâm Sâm thở dài một hơi, có vẻ như đã chấp nhận số phận.


“Không sao, tôi vẫn còn ba củ cà rốt, đủ để cầm cự thêm vài ngày nữa.” Vừa nói anh vừa mở cửa tủ lạnh.


Dạo gần đây, ngày nào anh cũng mở tủ lạnh vô số lần, hệt như một lão địa chủ đang ngắm nghía kho vàng bí mật của mình, vừa thành kính vừa tha thiết nhìn ba củ cà rốt một lúc lâu.


Thấy vậy, tôi cúi gằm đầu xuống.


Cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ, như không thể tin vào mắt mình: “Cà rốt của tôi đâu rồi? Đêm qua nhà có trộm sao?”


Vút một tiếng, tôi biến trở lại nguyên hình là một con thỏ trắng muốt, quần áo r ơi lả tả trên ghế sofa. 


Bằng thứ ngôn ngữ lí nhí của loài thỏ, tôi thú nhận: “Tôi… tôi ăn mất rồi…”


Bởi vì nguyên hình của tôi vốn mềm mại đáng yêu, nên mỗi khi ph ạm l ỗi, biến về hình thỏ sẽ dễ được tha thứ hơn.


“Thỏ trắng!” Lâm Sâm lập tức tóm lấy tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh: “Ba củ cà rốt, cô ăn hết sạch?”


Tôi gật gật cái đầu thỏ.


Giọng anh run lên vì tức giận: “Cô đến để báo ân, hay là đến để b áo th ù vậy hả!?”


2


Tôi vừa tủi thân vừa hối hận, vội lên tiếng phân bua: “Tôi đã nhịn ăn năm ngày rồi… đói quá nên không chịu nổi. Tôi cứ nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ giành được rau nên nửa đêm mới lén ăn… Tôi xin lỗi…”


Lâm Sâm sững người: “Y êu t inh cũng biết đói à?”


“Tất nhiên rồi! Tôi là yêu chứ đâu phải là thần tiên đâu.” Tôi thèm thuồng nghiến răng ken két.


“Nếu không được ăn thì tôi sẽ phải h út t inh kh í của con người đấy…” 


Tôi sợ rằng nếu đói quá mất kiểm soát, lỡ đâu hút luôn tinh khí của ân nhân thì… chắc chắn sẽ bị trời đ ánh ch ết mất.


Nghe vậy, Lâm Sâm lạnh lùng ném tôi trở lại ghế sofa.


“Biến lại thành người đi, đừng hòng dùng hình thỏ để đánh trống lảng với tôi.”


Ái chà, bị phát hiện rồi. 


Tôi đành ỉu xìu ngoan ngoãn biến lại thành hình người ngay trước mặt anh.


Anh lập tức quay mặt đi chỗ khác, giọng điệu cũng có phần nghiêm nghị: “Mặc quần áo vào, cô là con gái đấy.”


“Chính anh bảo tôi biến mà…” Tôi cạn lời. 


“Với lại tôi vẫn là tôi thôi. Lúc là thỏ tôi có mặc gì đâu, cũng đâu thấy anh nói năng gì đâu chứ?”


Lâm Sâm trầm giọng ra lệnh: “Mặc vào ngay!”


Sau khi lụi cụi mặc đồ xong, tôi lại gần anh, kiễng chân lên rồi đặt cằm lên vai anh, bắt chước mấy cảnh trong phim truyền hình mà tôi từng xem.


“Thật ra, cách báo ân truyền thống của y êu t inh bọn tôi là… lấy th ân b áo đ áp đó.” Tôi thì thầm: "Anh cũng thấy rồi đấy, dáng người của tôi trông cũng ổn lắm chứ đùa.”


Tôi thổi một hơi nóng vào tai anh.


“Hay là… để tôi báo ân theo kiểu truyền thống nhé? Cho anh vui vẻ một chút?”


3


Nói sớm báo ân để tôi còn sớm thoát khỏi cái nhà này. Giành mua rau mệt chết đi được.


Lâm Sâm dùng một bàn tay đè lên mặt tôi rồi liền hung hăng đẩy ra.


“Tránh ra, cái mùi cà rốt trong miệng cô làm tôi bốc hỏa đấy.” Nói xong, anh bước nhanh về phía phòng tắm: "Tôi đi tắm cái đã.”


Tôi cố tình lại gần và thổi thêm một hơi vào người anh: “Vậy thì hít thêm chút nữa đi, bổ sung vitamin.”


Cả người anh bỗng khựng lại, ánh mắt cũng chợt trở nên tối sầm. Anh túm lấy cổ áo tôi rồi kéo mạnh về phía trước.


Bịch. Tôi ngã thẳng vào lồng ngực anh. Á? Ngực anh hình như còn to hơn cả mình…


Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng trầm khàn như đang cọ xát vào tai tôi: “Nếu còn không biết chừng mực thì tôi sẽ làm cô thành thỏ kho, thỏ hấp, đầu thỏ sốt cay, chân thỏ xào ớt…”


“Tôi là ân nhân của cô." Anh càng ghé sát hơn: "Cô không được phép từ chối tôi.”


Trời đất ơi


Anh đáng sợ quá! Tôi muốn về rừng! Thỏ dễ thương như vậy mà anh cũng nỡ ăn sao?!


Lâm Sâm nhếch mép rồi mới chịu buông tôi ra.


“Ngủ bù một giấc đi. App mua đồ ăn không có giờ mở bán cố định đâu. Nếu cô giành được rau thì tôi hứa sẽ không ăn thịt thỏ.”


Tôi vốn có khả năng ngủ ngay tức thì, nên khi vừa đặt lưng xuống là đã lập tức chìm vào giấc ngủ.


Không lâu sau, tôi bị đánh thức bởi một mùi đồ ăn thơm lừng. 


Bước vào nhà bếp, tôi thấy Lâm Sâm đang dùng đũa đảo những sợi mì vàng óng trong bát. 


Dù chỉ ở nhà nhưng anh vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng phẳng phiu cùng quần tây. Tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn để lộ ra cánh tay rắn chắc với những đường nét rõ ràng… trông chẳng khác nào một củ cà rốt trắng nõn, sạch bong.


Thấy tôi đang thèm thuồng nhìn tô mì, anh mang theo gương mặt lạnh lùng hỏi: “Muốn ăn không?”


4


Tôi nuốt nước bọt ừng ực.


“Không ăn đâu, tôi là thỏ tinh thuần chủng nên chỉ ăn cà rốt, nhiều lắm thì thêm được ít rau xà lách thôi. Mì gói là đồ ăn rác rưởi.”


Thật ra tôi chưa từng ăn món này bao giờ vì trên núi làm gì có. Nhưng trong TV người ta nói vậy nên chắc là không sai đâu.


Lâm Sâm gắp một đũa mì thật cao, mùi thơm ngào ngạt lập tức xộc thẳng vào mũi tôi.


“Được thôi, đây là gói cuối cùng rồi.” Anh liếc tôi một cái đầy ẩn ý. “Nếu thỏ tinh cao quý đã không ăn, vậy thì tôi đành phải một mình chịu đựng món ‘rác rưởi’ này vậy.”


Dứt lời, anh húp sột một tiếng, nuốt trọn cả đũa mì.


Cái món rác rưởi này… sao trông ngon thế nhỉ!


Tôi len lén lại gần, hai tai thỏ trên đầu cũng đỏ ửng lên: “Anh là ân nhân của tôi, sao tôi có thể để anh một mình chịu đựng đồ rác rưởi được chứ? Để tôi san sẻ với anh một ít.”


Trước đây, vì muốn giữ gìn hình tượng của một vị lão tổ tông thỏ mà mỗi lần anh ăn uống tôi đều tránh đi rất xa. Nhưng bây giờ… cà rốt cũng đã ăn trộm rồi, sĩ diện cũng vứt đi rồi. Kệ đi!


Chẳng đợi anh đồng ý, tôi đã giật ngay lấy đôi đũa rồi liền gắp một gắp mì thật to. Ngay khi sắp cho vào miệng, tôi bị anh búng một cái vào trán.


“Đi lấy bát và đũa của cô đi.” Nói rồi, anh đưa luôn cả đũa mì vào miệng mình.


Không được! Tôi vội vàng chạy đi lấy đồ dùng, nhưng khi trở lại thì bát mì… đã gần cạn sạch. Thấy anh chuẩn bị húp nốt sợi mì cuối cùng, tôi liền nhào tới… cắn lấy đầu kia của sợi mì rồi hút mạnh một hơi!


Sột!


Sợi mì ngắn ngủn làm sao chịu nổi sức hút của cả hai người. Chưa đầy mấy giây sau, môi tôi và môi anh đã chạm vào nhau. Khoảng cách gần đến nỗi hàng lông mi dài của anh như thể đang quấn lấy mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi, dính chặt không rời.


Lâm Sâm chết trân tại chỗ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo