Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi nhân cơ hội húp thêm một cái, hút sạch nốt phần còn lại của sợi mì.
Trời ơi, ngon muốn xỉu luôn! Gấp vạn lần cà rốt! Tôi thật sự không thể hiểu nổi. Một món ngon như thế này tại sao lại bị gọi là đồ ăn rác rưởi cơ chứ?
Mặt “củ cải trắng” của Lâm Sâm lập tức biến thành cà chua chín mọng. Giọng anh khàn đi trông thấy: “Bạch Hoa Hoa, cô vừa vượt quá giới hạn đấy.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ừm, lúc nãy anh nguy hiểm thật sự.”
Anh liếc tôi một cái lạnh lùng: “Tôi nguy hiểm, hay là cô nguy hiểm?”
“Tất nhiên là anh rồi!” Hai mắt thỏ của tôi trở nên tròn xoe rồi nghiêm túc giải thích: “Nếu không phải vì mì gói quá thơm thì có lẽ tôi đã hút luôn tinh khí của anh rồi.”
Tôi trang nghiêm cảnh báo thêm: “Anh đừng có coi thường tôi. Tôi mà đã hút là hút cạn luôn đấy. Sau này đừng để tôi hôn anh một cách tùy tiện như vậy nữa.”
Sắc mặt Lâm Sâm càng lúc càng đen lại. Anh kéo bát mì về phía mình.
“Nếu đã vậy thì chỗ mì này tôi sẽ ăn hết.”
“Đừng mà, tôi đi lấy bát ngay đây!”
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Vừa quay lại, tôi đã thấy bát mì không còn một sợi nào. Đồ tệ bạc! Không thèm chừa cho tôi một cọng!
Ngay khi tôi đang định tung chiêu Thỏ Quyền Vô Địch thì xánh cửa đột nhiên vang lên những tiếng gõ rầm rầm rầm.
Tôi giật mình: “Ai đó?”
“Chúng tôi là người của tổ dân phố. Có người báo cáo rằng nhà anh đã trốn kiểm tra PCR nên chúng tôi đến để xác minh.”
Chết rồi! Tôi là một tiểu yêu chưa có căn cước công dân, bị phát hiện là chết chắc!
6
Lâm Sâm liếc mắt ra hiệu bảo tôi mau đi trốn. Nhưng tôi vẫn còn đang tức cái vụ anh ăn sạch “đồ ăn rác” của tôi nên tôi cố tình chống đối: “Tôi đường đường là một thỏ tinh, sao có thể phải cúi đầu lẩn trốn chứ?”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập.
Lâm Sâm nhướng mày, rồi bình thản bước về phía cửa: “Được thôi, miễn là cô không sợ bị bắt đi làm thí nghiệm. Đến lúc đó, người ta sẽ làm cô thành mấy viên thịt nhỏ bán cho mấy ông bà già để kéo dài tuổi thọ đấy.”
Hả? Xã hội loài người bây giờ biến thái đến mức đó rồi sao?
Chưa kịp để tôi phản ứng thì Lâm Sâm đã đặt tay lên nắm cửa rồi chuẩn bị mở ra. Tên này… thật sự định mở cửa sao?
Thỏ tốt không đấu với đàn ông. Vút một tiếng, tôi biến lại nguyên hình, tức tối chui vào cái ổ trên ghế sofa.
Người của tổ dân phố bước vào. Họ nói rằng có người phản ánh vào lúc hơn sáu giờ sáng đã nghe thấy tiếng phụ nữ hét lên từ nhà Lâm Sâm, trong khi mấy ngày nay mỗi lần kiểm tra PCR anh đều đi một mình.
Vì trách nhiệm với cư dân trong khu, họ phải đến kiểm tra cho rõ.
Tiếng hét đó chắc là do tôi đã gào lên vì không giành được rau sáng nay rồi. Sai sót quá, không ngờ thính giác của con người lại tốt đến thế.
Lâm Sâm tỏ ra rất điềm tĩnh: “Quả thật chỉ có một mình tôi sống ở đây.” Anh cố ý nhấn mạnh từ “tôi”. Không sai, mình đâu phải người đâu. Ơ? Sao nghe như anh ta đang chửi xéo mình vậy?
Bỗng một cô gái cao ráo xinh đẹp trong đội kiểm tra nhìn thấy tôi. Cô ấy lập tức làm ra vẻ dễ thương: “Woa, nhà anh có nuôi một bé thỏ đáng yêu thế này à?”
Tôi đắc ý. Bản tiên thỏ ta đây, sức hút quả là vô địch thiên hạ. Chị đẹp mau lại đây ôm ta một cái nào~
Và tôi đã được ôm thật, một cảm giác mềm mại nhẹ tênh, lâng lâng như đang bay trên mây. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã… rớt thẳng từ trên mây xuống đất.
Bởi vì cô gái đó đã nói: “Động vật cũng có thể mang virus. Nhân tiện các nhân viên y tế đã ở đây rồi, hay là cho bé thỏ này làm luôn xét nghiệm PCR đi ạ.”
7
Cụm từ “nhân tiện” là dùng trong tình huống này sao?
Tôi bật dậy, định nhảy khỏi lòng cô ta để trốn chạy. Ai ngờ đâu, ả mỹ nhân rắn rết này đã phòng bị từ trước, dùng tay ấn chặt gáy tôi lại. Anh chàng mặc đồ bảo hộ trắng toát đứng bên cạnh thì lạnh lùng như một cỗ máy: “Há miệng.”
Há cái đầu nhà anh! Coi chừng tôi phun cả một họng đầy mùi cà rốt vào mặt anh bây giờ!
Tôi giãy đành đạch, sống chết không chịu phối hợp. Mà Lâm Sâm lại còn đứng đó… xem kịch vui sao? Tôi thật sự muốn tặng cho anh ta một cú đấm Thỏ Quyền Vô Địch ngay lúc này!
Cô gái kia bắt đầu mất kiên nhẫn: “Hay là để tôi giữ đầu nó, còn anh chọc mũi nhé.”
Lũ người đáng ghét! Bản tiên thỏ ta đây nổi giận thật rồi đấy!
Đúng lúc ấy, cuối cùng Lâm Sâm cũng chịu bước lên rồi liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Để tôi bế cho, cô làm nó sợ rồi.”
Cô gái kia vội vàng làm ra vẻ ngọt ngào: “Em không cố ý đâu ạ~ Em cũng chỉ muốn đảm bảo an toàn cho anh thôi mà~”
Lâm Sâm không thèm để tâm đến cô ta. Anh ôm lấy tôi rồi nhẹ giọng vỗ về: “Ngoan, há miệng ra nào. Không thì họ sẽ chọc mũi đấy, đau lắm.”
Tôi vừa ư ử “yêng yêng yêng” trong họng và vừa ấm ức há miệng ra. Nhân viên y tế lập tức cầm tăm bông chọc tới chọc lui trong miệng tôi.
Uể… Cả dạ dày như lộn ngược, tôi quay đầu nôn sạch lên người Lâm Sâm.
Anh giận đến sôi máu: “Bạch Hoa Hoa!!!”
Vút một cái, tôi lập tức nhảy khỏi lòng anh, rồi cắm đầu cắm cổ trốn dưới gầm giường trong phòng ngủ phụ.
Tôi không có sợ đâu nhé!
Chỉ là thỏ tốt không đấu với người thôi!
Hu hu… Đống “rác mỹ vị” mới ăn còn chưa kịp tiêu hóa, phí hết cả rồi.
Đau lòng quá đi mất!
Từ dưới gầm giường, tôi nghe thấy tiếng con gà mái tinh rắn rết kia cười ngọt xớt ngoài hành lang: “Con thỏ này nghịch ngợm ghê, không ngờ anh Lâm lại là người yêu động vật như vậy, hí hí hí~”
Hí hí hí… Cô ta chắc chắn là gà mái thành tinh rồi!
Lâm Sâm nói vài câu xã giao rồi tiễn đám người của tổ dân phố đi, sau đó lại vào nhà tắm một lần nữa. Một lát sau, tôi nhìn thấy đôi dép lê màu trắng xanh của anh dừng lại ngay trước mặt mình.
Anh đứng bên giường, giọng trầm thấp đầy uy hiếp: “Bạch Hoa Hoa, tôi đếm đến ba, cô lập tức chui ra cho tôi.”
“Ba… hai…”
Hừ! Thỏ này không sợ
Bổn thỏ tinh đây không sợ bị uy hiếp đâu! Tôi nhất quyết không ra!
Anh đếm đến "không" rồi bỗng nhiên im bặt.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng.
Tôi trơ mắt nhìn đôi dép của anh quay người bước đi, rồi nghe tiếng cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Tôi liền chui ra từ dưới gầm giường và đi loanh quanh trong phòng vài vòng.
Anh giận thật rồi sao?
Phải biết rằng tôi là lão tổ tông trong giới thỏ, xưa nay chưa từng phải sợ bất kỳ con thỏ nào giận dỗi. Bởi vì dù chúng có khó chịu đến đâu thì cũng chẳng thể làm gì được tôi.
Nhưng Lâm Sâm thì khác. Nhỡ anh giận quá mà quyết định đem tôi đi hầm thuốc để báo đáp công ơn thì sao?
Phải làm gì để dỗ dành một con người bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định: Nghiêm túc đi giành mua rau! Chỉ cần tôi giành được đồ ăn, thì anh nhất định sẽ tha thứ cho tôi!
Nghĩ là làm, tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi điên cuồng chuyển qua lại giữa hai ứng dụng mua hàng.
Dùng đôi tay thỏ vô địch thiên hạ của mình đập vào màn hình đến mức sắp lủng, cuối cùng vào đúng 12 giờ trưa, khi một app mở thêm lượt giao hàng, tôi đã chớp thời cơ... đặt hàng thành công rồiiii!