Báo Ân? Không, Là Yêu Đấy! - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngay bây giờ, ngay lúc này, tôi phải đi gặp anh. Tôi muốn hỏi anh cho rõ ràng… anh làm vậy là có ý gì? Anh khắc hình ta lên mặt đồng hồ đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Anh đang xâm phạm quyền hình ảnh của tôi đấy, anh có biết không?!


Tôi như điên như dại lao xuống núi, bỏ lại Tào Khoái đang gọi với theo ở phía sau.


Tôi tìm được Lâm Sâm ở một khu chợ thú cưng. Anh đang ngồi xổm trước một quầy bán thỏ, tay xách theo một chiếc lồng sắt. Anh cứ nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng trong lồng rồi khẽ hỏi: “Bạch Hoa Hoa… là em sao?”


Chú thỏ nhỏ không đáp lại hắn. Anh lại xách lên một chiếc lồng khác, rồi tiếp tục hỏi: “Bạch Hoa Hoa, là em phải không?”


Vẫn không có một lời hồi đáp.


Ông chủ sạp hàng thở dài: “Anh đẹp trai à, thỏ thì không biết nói đâu. Tuần nào anh cũng tới đây hỏi, nhưng đã có con nào trả lời anh chưa?”


Lâm Sâm thì thào với giọng khản đặc: “Thỏ của tôi… cô ấy biết nói.”


“Vậy thì anh đi mà nói chuyện với nó đi.”


Môi anh run lên. Rất lâu sau, anh mới cất tiếng, giọng nói nghẹn ngào đến xé lòng: “Tôi đã… làm mất cô ấy rồi. Tôi sẽ không bao giờ có thể tìm lại được cô ấy nữa…”


Lâm Sâm tựa trán mình lên chiếc lồng sắt, bờ vai run lên nức nở: “Bạch Hoa Hoa, anh xin lỗi em… Bảo anh giữ em lại hay quên em đi, anh đều không thể làm được… Em nói xem… có phải anh vô dụng lắm không?”


Tôi chậm rãi bước tới một bước, vừa khóc vừa mỉm cười đáp lại: “Phải, anh thật vô dụng.”


Lâm Sâm bỗng cứng đờ người, rồi từ từ, từ từ quay đầu lại…


【Phiên Ngoại 1】


Một tháng trước khi đăng ký kết hôn, Lâm Sâm đã dẫn tôi đến phòng công chứng để lập một bản thỏa thuận. Nội dung đại khái là: Nếu sau này anh phản bội tôi thì anh sẽ ra đi tay trắng và không được lấy một đồng nào.


Buồn cười thật đấy. Tôi thiếu gì tiền của anh cơ chứ?


Anh nắm chặt tay tôi, và giọng nói cũng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Đây là chiếc vòng kim cô mà anh tự đeo cho mình để nhắc nhở bản thân rằng cả đời này phải đối tốt với em.”


Thôi được rồi. Anh đã chân thành đến như vậy thì tôi cũng không thể phụ tấm lòng của anh.


Một ngày trước khi chúng tôi đi đăng ký, ba mẹ của Lâm Sâm đã đến tìm chúng tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một trung tâm thương mại sầm uất trong thành phố. Vừa gặp mặt, ba anh đã nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy khinh bỉ.


“Chẳng phải cô cũng chỉ ham tiền của nhà họ Lâm chúng tôi sao? Tôi nói cho cô biết, sau này tài sản của nhà tôi, nó sẽ không được lấy một xu nào hết! Cô cũng đừng có mà mơ tưởng hão huyền!”


Lâm Sâm tức đến mức sắp nổi giận, tôi vội kéo anh lại, rồi mỉm cười với ba mẹ anh.


“Nhà bác có bao nhiêu tài sản? Mười tỷ sao?” Tôi chỉ tay ra ngoài. “Bác thấy trung tâm thương mại này thế nào? Là của tôi đấy.” Tôi lại chỉ sang bên kia đường. “Thấy con phố đối diện kia không? Cũng là của tôi luôn.”


“Nhà tôi còn có hai tấn vàng, một kho tranh chữ, và vài trăm viên ngọc quý nữa.” Tôi giơ ngón tay ra đếm. “Tính sơ sơ chắc cũng phải mấy trăm tỷ.”


Tôi khoác tay lên cổ Lâm Sâm, rồi hôn lên má anh một cái thật kêu.


“Ai mà thèm mấy đồng tiền lẻ nhà bác chứ? Người mà các bác không biết trân trọng, sau này sẽ do tôi yêu thương.”


Ba mẹ anh chết lặng. Ngay cả Lâm Sâm cũng ngẩn người ra.


Trên đường về, anh kích động đến mức không thể nào lái xe nổi.


“Em… em thật sự giàu đến vậy sao?”


“Em đã nói với anh rồi mà, em rất giàu!”


Năm trăm năm trước, trong tộc của tôi đã có hậu bối xuống trần gian. Mỗi lần về núi, chúng đều mang cho tôi một chút quà. Những thứ lúc đó không đáng tiền, nhưng để lâu… lại càng ngày càng trở nên đáng giá! Càng về sau, uy tín của tôi càng cao, nên những thứ chúng mang về cũng ngày càng quý hơn. Cứ như vậy, không hay không biết, tôi đã trở thành một người rất, rất giàu.


Tay Lâm Sâm run run, và lòng anh cũng bất giác run lên theo: “Thế… thế chẳng phải là anh đã cưới được một nữ đại gia rồi sao?”


Tôi lườm anh một cái: “Nói cho đúng thì… Đây vốn là tài sản của cả tộc. Anh vẫn phải chăm chỉ kiếm tiền để nuôi em mới được!”


Anh ngả người ra sau ghế rồi thở dài một hơi: “Thôi được rồi… làm anh mừng hụt!”


“Anh thấy thất vọng lắm hả?”


Nhân lúc đèn đỏ, anh nghiêng người lại rồi hôn tôi một cái thật nhanh: “Cũng tốt thôi. Thỏ của anh phải để anh nuôi.”


Về sau, tôi mang thai. Sau khi vừa siêu âm xong… bảy đứa con. Cả bệnh viện được một phen náo loạn. Tốt thật đấy, Lâm Sâm sợ đến mức hai chân lập tức trở nên mềm nhũn.


Tôi thì lại rất bình tĩnh: “Chúng tôi là thỏ mà, một lứa sinh bảy tám con là chuyện hết sức bình thường.”


Từ hôm đó trở đi, cứ cách ba hôm là Lâm Sâm lại trốn vào thư phòng để đếm tài sản, tính toán chuyện mua nhà, rồi tích góp tiền cho các con. Anh ngốc thật. Tôi là tổ tiên của loài thỏ, làm sao có thể để các con mình thiếu ổ được chứ?


Bảy đứa con của chúng tôi, sáu đứa đầu đều là con trai, chỉ có bé Bảy là con gái. Từ đó trở đi, con bé đã trở thành “người tình thứ hai” của Lâm Sâm.


Trong những đêm khuya tĩnh lặng, tôi nhìn người đàn ông đang say ngủ bên gối, và vẫn thường thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa từng bỏ lỡ anh.


【Phiên Ngoại 2】


Tôi tên là Tiểu Thất, và tôi có sáu người anh trai. Tất nhiên, tôi còn có ba và mẹ. Ba mẹ tôi rất ân ái, điều đó thường khiến cho bảy anh em chúng tôi có cảm giác mình đúng là “người thừa” trong nhà.


Mẹ tôi có một người bạn rất kỳ lạ… đó là chú Tào.


Chú ấy siêu đẹp trai, chỉ có điều tính khí hơi tệ một chút. Ba tôi rất ghét chú ấy, lần nào chú ấy đến nhà, ba tôi cũng cau có mặt mày. Nhưng tôi thì lại rất thích chú ấy. Bởi vì lần nào đến, chú ấy cũng mang rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi.


Vào ngày sinh nhật 35 tuổi của mẹ, chú Tào lại tới. Chú ấy không tặng quà, mà chỉ tặng cho mẹ tôi ba củ cà rốt rất bình thường.


Đêm đó, ba tôi nổi giận, ông ấy kéo mẹ tôi đứng dậy, rồi ép mẹ tôi phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm của mình: “Bạch Hoa Hoa! Ba củ cà rốt đó, em ăn hết rồi sao?”


Tôi lén nghe họ nói chuyện trong thư phòng.


Giọng chú Tào có chút bất lực: “Tôi đã mất mười năm mới luyện ra được ba viên đan đó, cô ăn vào rồi ít nhất cũng có thể sống đến hai trăm tuổi.”


Mẹ tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi đã hứa sẽ cùng anh ấy đi đến đầu bạc răng long, làm sao có thể để một mình tôi trẻ mãi không già được chứ? Đợi đến khi anh có người mình yêu thật sự thì cũng anh sẽ hiểu thôi, được cùng người đó sống một cuộc đời trọn vẹn còn hạnh phúc hơn là sống mãi một mình.”


Chú Tào im lặng một lúc rất lâu, rồi mới khẽ nói: “Sao cô biết… tôi không có người trong lòng?”


Vậy ra… chú Tào là một pháp sư sao?


Sau đó, chú Tào liền biến mất. Đến sinh nhật 20 tuổi của tôi, chú ấy lại xuất hiện. Thật thần kỳ là chú ấy chẳng hề già đi một chút nào. Mẹ bảo tôi phải gọi ‘chú’ là anh trai, vì đó là con trai của chú Tào.


À, ra là vậy.


Năm tôi 40 tuổi, mẹ tôi lâm bệnh nặng. Chú ấy lại đến một lần nữa. Mẹ nói với tôi rằng lần này là cháu nội của chú Tào đến thăm. Nhưng thằng bé này lại rất vô lễ, đến một tiếng “dì” cũng chẳng thèm gọi...


Nhiều năm sau nữa, tôi dẫn cháu trai của mình về thăm mộ mẹ. Chúng tôi thấy một thiếu niên mặc áo trắng đang ngồi trước mộ, trong lòng ôm một bó nho rừng thật lớn.


Người nọ khẽ nói: “Nho trên núi lại chín rồi… nhưng đáng tiếc là cô không thể ăn được nữa.”


Sau đó người nọ lại ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không vô định.


“Bạch Hoa Hoa, cô thật sự chưa từng hối hận, dù chỉ là một chút thôi sao?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo