Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi không nói gì.
Hắn bóp chặt vai tôi rồi nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cô mới bước chân vào chốn hồng trần mà đã bị mê hoặc rồi. Bình tĩnh lại đi. Cô đã tu luyện suốt một nghìn năm nay, chẳng lẽ muốn hủy hoại tất cả chỉ vì chuyện này sao?”
“Yêu nhau đến bạc đầu giai lão, sao lại gọi là hủy hoại chứ?”
Mắt Tào Khoái lóe lên một tia sáng màu xanh, hắn nghiến răng ken két: “Thiên đạo không cho phép người và yêu ở bên nhau! Nếu cô muốn sống bên hắn trọn đời trọn kiếp thì cô sẽ phải vĩnh viễn trở thành một con người, giống như bao người bình thường khác… phải chấp nhận sinh, lão, bệnh, tử.”
“Cô sẽ không thể trở lại ngọn núi nơi tôi và cô đã cùng nhau lớn lên, và cũng không thể quay về làm một con thỏ nhỏ vô lo vô nghĩ như trước nữa. Cô có chắc chắn không? Rằng anh ta sẽ yêu cô trọn đời mà không thay lòng?”
“Cô đã sống cả ngàn năm rồi, chẳng lẽ còn chưa thấy đủ những câu chuyện về những kẻ phũ tình, thay lòng đổi dạ hay sao?”
33
“Lâm Sâm không giống những người khác." Tôi lên tiếng khẳng định chắc nịch.
Tào Khoái gầm lên: “Tất cả những yêu quái đã sa chân vào chốn hồng trần lúc đầu cũng đều nói như vậy. Nhưng những kẻ thực sự đi được đến đầu bạc răng long, thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Đến ngày bị vứt bỏ, cô sẽ không còn chỗ đứng ở nhân gian, mà yêu giới cũng sẽ không đón nhận cô nữa… Đến lúc đó cô sẽ ra sao?”
Anh ấy không phải loại người đó. Lâm Sâm tuyệt đối không phải như vậy.
Tào Khoái nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi lôi tôi đi xềnh xệch: “Tự mình đi mà hỏi hắn!”
Qua tấm kính lớn của một quán cà phê, tôi nhìn thấy Lâm Sâm. Anh đang ngồi đối diện với Trương Thiến Thiến… Hai người đang cúi đầu, trông như đang tranh luận điều gì đó rất sôi nổi. Dường như vẫn chưa thống nhất được ý kiến, Lâm Sâm khẽ nhíu mày. Trương Thiến Thiến lại mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, rồi vỗ nhẹ lên tay anh một cái.
Lâm Sâm lập tức bật cười theo.
Là do gió thổi quá mạnh sao? Sao mắt tôi lại đau thế này…
Giọng nói lạnh lùng của Tào Khoái vang lên bên tai: “Thấy chưa? Anh ta bây giờ còn chưa đứng trên đỉnh cao mà đã bắt đầu đi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Sâm như có cảm giác liền đột ngột quay đầu lại. Ánh mắt anh xuyên qua lớp kính dày… chạm vào ánh mắt của tôi.
Thời gian dường như đã ngưng đọng lại trong giây phút ấy. Tất cả những âm thanh xung quanh đều biến mất.
Tôi hất tay Tào Khoái ra, sau đó liền lao thẳng vào quán cà phê như một cơn gió, rồi đứng ngay trước mặt Lâm Sâm.
“Lâm Sâm." Tôi hỏi thẳng: "Anh sẽ yêu em suốt đời chứ?”
34
Anh siết chặt cốc cà phê trong tay, nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt.
“Bạch Hoa Hoa, em còn muốn ngắm hoa xuân trên núi, cây xanh mùa hạ, trái ngọt mùa thu, và tuyết trắng mùa đông nữa không?”
Tôi sững người. Môi tôi mấp máy, nhưng lại không thể thốt ra lời phủ nhận. Đó là nơi tôi đã sống suốt một ngàn năm… làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được chứ.
Lâm Sâm từ từ đặt ly cà phê xuống, rồi chậm rãi đứng dậy, anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi. Giọng anh nhẹ bẫng như làn gió sớm mai.
“Bạch Hoa Hoa, người có đường của người, yêu có lối của yêu.”
“Cảm ơn em, vì đã cùng anh vượt qua hai tháng khó khăn nhất trong cuộc đời.”
“Đến lúc… chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi.”
Tôi như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Tôi ngước đôi mắt đã đỏ hoe của mình lên nhìn anh.
“Anh… không cần em nữa sao?”
Yết hầu của anh khẽ động đậy, nhưng anh không thể thốt nên lời.
Tôi bật cười qua làn nước mắt: “Cũng tốt, ân tình xem như cũng đã trả xong.” Tôi tháo chiếc vòng vàng trên tay ra rồi liền đặt nó lên bàn. “Lâm Sâm, tạm biệt.”
“Em phải trở về núi rồi.”
“Chúc anh hạnh phúc.”
Nói xong, tôi không dám quay đầu lại mà chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về phía trước. Trời mưa rồi sao? Nhưng rõ ràng trời vẫn đang nắng mà?
Đợi khi tôi đưa tay lên lau mặt thì mới biết mặt mình đã ướt đẫm nước. Hóa ra… là tôi đang khóc. Khi về đến nhà, tôi nhất định mình phải nói cho lũ thỏ con biết Thỏ cũng có nước mắt đấy.
Tôi quay về ngọn núi cũ của mình. Lúc ấy vừa vào đầu thu, trái cây dại mọc khắp núi. Nhưng cho dù có ăn gì đi nữa thì tôi cũng chỉ cảm thấy vị chua chát và đắng ngắt nơi đầu lưỡi.
Một tháng sau, Tào Khoái cũng trở về.
“Anh không định làm ‘thần giao hàng đúng giờ’ nữa à?”
Tào Khoái ném một quả nho dại vào miệng, rồi nở nụ cười đầy chua chát: “Tôi giao hàng đúng giờ cả trăm lần, chỉ cần muộn một lần thôi là đã bị khiếu nại.” Hắn nhìn tôi. “Tôi thua cô đến 200 lần, vậy mà cô chưa từng chế giễu tôi.”
Hắn ngả người ra sau rồi ung dung nằm dài trên thảm cỏ xanh mượt: “Cõi nhân gian ấy à… không đáng đâu.”
Nhân gian… thật sự không đáng sao?
35
Thời gian cứ thế trôi đi. Lại có thêm mấy bé thỏ nhỏ tu luyện thành hình liền vui vẻ rủ nhau xuống núi. Trước khi đi, chúng đều sẽ đến hỏi tôi: “Lão tổ tông, người có muốn đi cùng bọn con không?”
“Không đi.”
Con đường nhân gian đầy gai nhọn, tôi không muốn bị thương thêm một lần nào nữa.
Ngày tháng trên núi trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc hoa Bỉ Ngạn nở lần thứ hai trong năm. Cả một bờ sông ngập tràn trong sắc đỏ rực rỡ. Lúc này tôi mới biết được rằng hóa ra ý nghĩa thật sự của hoa Bỉ Ngạn không phải là rực rỡ, mãnh liệt, mà là… “vĩnh biệt mãi mãi”.
Tất cả sớm đã có điềm báo từ trước.
Hôm ấy, một hậu bối mà tôi rất quý, Tiểu Cửu, đã trở về. Nó đã sống ở nhân gian được mười năm, bây giờ đã là quản lý cấp cao của một công ty lớn, và đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của người phàm.
“Tổ bà, lần này con về, là để từ biệt mọi người.”
Nó cười rất ấm áp và hạnh phúc: “Con đã tìm thấy người con yêu ở nhân gian. Con chuẩn bị kết hôn, sinh con, và sống một cuộc đời như một người phàm bình thường.”
Tôi hỏi nó: “Con không sợ anh ta sẽ thay lòng đổi dạ sao?”
“Không sợ ạ!” Tiểu Cửu cười rạng rỡ, ánh mắt của nó ngập tràn vẻ tự tin. “Ngay tại giây phút này, con đang toàn tâm toàn ý yêu người ấy. Cho dù sau này tình cảm này không có một kết cục tốt đẹp thì con cũng sẽ không bao giờ hối hận. Bởi vì đây chính là lời giải thích xứng đáng nhất cho chính bản thân con – một người đã từng yêu hết lòng.”
Lòng tôi như bị một cú va đập thật mạnh.
Nó lấy ra một chiếc hộp nhỏ: “Con sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Tổ bà, đây là món quà con muốn tặng người.”
Nó mở hộp, lấy ra một chiếc đồng hồ, rồi lật mặt sau lại: “Con tình cờ thấy chiếc đồng hồ này. Người xem mặt sau đi – hình vẽ trên đó giống hệt người luôn đó!”
36
Đó là sản phẩm của công ty Lâm Sâm.
Trên mặt sau bằng kim loại của chiếc đồng hồ được khắc hình một chú thỏ nhỏ đáng yêu. Trong tay chú thỏ đang cầm một đóa hoa Bỉ Ngạn. Bao quanh chú thỏ là một hàng chữ tiếng Anh: Forever Love.
Tiểu Cửu giải thích: “Dòng chữ tiếng Anh này có nghĩa là: ‘Tình yêu vĩnh cửu’. Nghe nói logo này là do chính tay ông chủ của công ty thiết kế để dành tặng cho người yêu của mình. Có lãng mạn không ạ?”
“Tổ bà, sao người lại khóc rồi?”
Nước mắt tôi cứ thế rơi xuống không sao kìm lại được. Từng giọt, từng giọt thi nhau lăn dài trên má.
“Ta… ta…”
Tôi đột nhiên đứng bật dậy: “Tiểu Cửu, ta phải xuống nhân gian một chuyến!”
“Vậy mấy hôm nữa con đi cùng người…”
“Không! Ta muốn đi ngay bây giờ.”