Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Kỳ thi cuối kỳ năm nay của trường bỗng nhiên không theo quy tắc mọi năm.


Không còn xếp chỗ theo thứ tự thành tích nữa, mà là bốc thăm ngẫu nhiên.


Vốn dĩ tôi đã thông đồng kỹ lưỡng với “chiến hữu” tám lạng nửa cân của mình, kết quả bây giờ tôi ngồi giữa phòng thi, khóc không ra nước mắt.


Bốn phía xung quanh, ngoại trừ vị trí bên trái còn trống, những người khác tôi đều không quen một ai.


Người bên trái kia, có khả năng là chỗ của thiên tài đứng đầu khối không?


Khó lắm đó…


Kết quả, đúng lúc chuông reo, có người bước vào phòng thi. Tôi vừa nhìn… Ôi mẹ ơi.


Đúng là thiên tài đứng đầu khối đây mà.


2


Có lẽ không ai ở trường cấp ba Sư Đại Phụ là không biết Đường Dục Dương.


Không chỉ vì anh ấy đẹp trai, mà còn bởi một lần thi tháng, anh ấy hơn người đứng thứ hai tận 104 điểm.


Chuông bắt đầu vang lên, tôi lén nhìn anh ấy.


…Nhìn vào bài thi dưới tay của anh ấy.


Ngón tay anh ấy thon dài, tốc độ viết không nhanh. Vì hơi xa nên tôi chẳng thấy rõ.


Tôi cố gắng nhìn ra nét chữ kia, nhưng lại không chắc chắn là C hay D.


Tôi bĩu môi, đành tự mình xem đề trên bài thi.


Ngữ Văn với Tiếng Anh tôi còn có thể đoán mò, Toán thì tôi thật sự bó tay rồi.


Vô thức lại liếc sang bên cạnh.


Kết quả tôi đụng phải đôi mắt như ngập tràn ánh sao của anh ấy.


3


Đường Dục Dương, người đứng đầu toàn khối, nhất định sẽ là người tốt bụng thôi.


Anh ấy thực sự để tôi nhìn bài thi của mình.


Sợ tôi không thấy rõ, anh còn đẩy bài sang gần tôi hơn.


Tôi mấp máy môi nói “cảm ơn” với anh.


Anh thấy vậy, cười cong cả mắt.


Tôi chưa từng thấy ai cười đẹp như vậy, nhất thời có chút hốt hoảng.


Ánh mắt trở về với đề thi của mình, không rõ là do phấn khích vì gian lận thành công,

hay là…


Vì anh ấy.


4


Buổi sáng thi hai môn, giữa hai môn có nửa tiếng nghỉ.


Tôi liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh, anh ấy đứng dậy ra ngoài, chắc là đi vệ sinh.


Nhưng khi quay lại, anh ấy lại đứng ngay trước bàn tôi.


Anh ấy khá cao, cụp mắt nhìn tôi, đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn, bóng anh ấy phủ kín cả người tôi.


“Cậu chép hết bài làm của tôi rồi à?”


Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.


Ánh mắt anh ấy khi nhìn người ta thật nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn.


Giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.


“Ừm?” Tôi đành gật đầu.


“Vừa rồi tôi có liếc qua bài của cậu… Có phải cậu quên mất, chúng ta có đề A B không?”


“...”


Tức là, đề A thì trả lời theo chiều ngang, đề B thì trả lời theo chiều dọc.


Tôi quên mất.


Đáp án sai hết rồi.

 

5

 

Đến môn thi thứ hai, lòng tôi nguội lạnh một phần.

 

Nửa còn lại cũng nguội lạnh theo bởi… đột nhiên, vèo một cái.

 

Một cục giấy bị ném tới từ phía sau tôi.

 

Tôi mới mở ra một nửa, vừa nhìn thấy bên trên ghi chi chít đáp án…

 

Cô giáo đi giày cao gót liền giật lấy cục giấy từ lòng bàn tay tôi.

 

“Giỏi lắm, Ngô Ưu Ưu, không chịu khó học hành, lại chỉ nghĩ đến mấy trò gian dối này phải không?”

 

“Không cần thi nữa thì cho điểm 0 luôn.”

 

“...”

 

Tôi bị cô giáo kéo đẩy ra khỏi phòng thi, ngay cả một cơ hội thanh minh cũng không có.

 

Quay đầu nhìn lại, xét từ góc ném của tờ giấy đó… tôi chỉ có thể nghĩ tới một người.

 

Đường Dục Dương, quả nhiên là anh.

 

Mà lúc đó, anh ấy cũng đang ngơ ngác nhìn tôi bị kéo ra khỏi phòng thi.

 

Tôi nghi ngờ anh không phải muốn giúp tôi, mà thật sự muốn chơi khăm tôi đây.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo