Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6


Tôi ngồi bệt trên dãy bậc thang của trường.


Ôm gối, hít mũi.


Không phải tôi không muốn về, mà vì còn chưa đến giờ tan học.


Tôi nhìn chằm chằm những con chim bay xa, nghĩ nếu mình cũng được tự do như chúng thì tốt biết mấy.


Nhưng chưa mơ mộng xong, bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.


Phải nói là… gương mặt của Đường Dục Dương thật sự rất đẹp.


Nhưng tôi vẫn xách cặp sách lên đập anh ấy một cái.


“Cậu bị ngốc à?”


“Chúng ta có thù oán gì với nhau không?”


“...”


Anh ấy để mặc tôi đập, trông rất ung dung, khiến tôi đánh vài cái lại thấy áy náy.


“Xin lỗi nha, lần đầu tôi gian lận, không tính toán đúng thời điểm, muốn giúp cậu, ai ngờ lại bị cô bắt mất.”


Giọng anh trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với tôi lại nhẹ nhàng dịu dàng.


“...”


Vậy là… anh ấy thật sự muốn truyền đáp án cho tôi.


Có quỷ mới tin ấy.


“Mấy câu trắc nghiệm toán tôi chép sai hết rồi, môn này lại được 0 điểm, tôi lại sắp đội sổ rồi huhuhu…”


Vừa nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nữa, nỗi buồn trào ngược từ tận đáy lòng.


“Cậu khóc cái gì vậy?”


Anh ấy rõ ràng bị tôi dọa sợ, ngồi xổm bên tôi, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi.


“Không sao mà, tôi đội sổ cùng cậu, được không?”


“...”


Lời của đàn ông ấy mà, chắc chắn là gạt người cả thôi.


7


Việc chia lớp vào năm sau là dựa theo thành tích thi cuối kỳ năm ngoái.


Vì có một môn bị điểm 0 một cách vô tình, cho nên tôi vẫn đến lớp mười sáu quen thuộc nhất.


Lớp có thành tích kém nhất.


Chỉ là, tôi nhìn danh sách lớp mà trầm tư.


Sao Đường Dục Dương cũng ở lớp chúng tôi?


Không phải anh ấy nên chắc chắn suất ở lớp thứ nhất sao?


Người anh em chí cốt của tôi từ học kì trước– Ôn Thường–vẫn cùng tôi “đắm chìm” trong cái lớp này. Cậu ta thấy tôi đến, ngoắc ngoắc đầu ra hiệu với tôi.


“Tôi nói cho cậu biết nè…”


“Đường Dục Dương chỉ làm mỗi bài thi Toán, năm bài thi còn lại đều nộp giấy trắng cả.”


“...”


Quả đúng là đồ ngốc mà.


Tôi đặt cặp sách xuống, nằm bò ra bàn nói chuyện với cậu ta.


“Nhưng mình vẫn ghét cậu ấy.”


“Ghét? Cậu quen cậu ấy à?”


Tôi nghiêm túc gật đầu.


“Nhưng cậu có biết không, trước khi chuyển đến trường mình, cậu ấy là một tên côn đồ ở trường cấp ba Số Bảy đấy? Đánh nhau đến mức cảnh sát cũng đến luôn cơ mà.”


Ôn Thường thần thần bí bí nói với tôi.


“...”


Tôi đá vào ghế của người phía trước.


“Cậu đang nói nhảm gì vậy, cậu ấy học giỏi như vậy, sao có thể là côn đồ được?”


“Xì, cậu thích tin hay không thì tùy.”


Cậu ta lắc đầu, quay người trở lại.


8


Lớp mười sáu là một trong những lớp hỗn tạp nhất của trường chúng tôi, cái gì mà trâu bò rắn thần đều có.


Ví dụ như: trùm trường– Lâm Thiên Bá.


Thật sự không phải tôi đặt biệt danh cho cậu ta đâu, sự thật là cái tên bá vương này tên là Lâm Thiên Bá.


Không ai ở trường cấp ba Phụ dám chọc Lâm Thiên Bá, ngày nào cậu ta cũng dẫn theo hai đàn em nghênh ngang khắp nơi.


Vì lớp mới được thành lập cho nên chỗ ngồi của mọi người hiện tại đều ngồi lung tung.


Tôi đột nhiên có một dự cảm rất không tốt... Khi tên bá vương kia chậm rãi bước vào lớp, hình như chỉ có bên cạnh tôi là còn chỗ.


Tên bá vương quả nhiên cũng nhắm vào chỗ này của tôi.


“Nhích vào trong một chút đi!”


Tôi bị hắn quát một tiếng thật to.


Tôi đành ôm cặp sách thu mình vào trong góc.


Ngay cả Ôn Thường đang quay đầu lại nói chuyện với tôi, cũng như rùa rụt cổ mà rúc về phía trước.


“Xì, cậu là con gái mà chiếm nhiều chỗ như vậy làm gì?”


Giọng của bá vương không nhỏ, khiến không ít bạn học nhìn về phía chúng tôi.


Nhưng rõ ràng tôi đã bị ép vào rất sát bên trong rồi.


Ngay khi tôi đang nghĩ có nên đổi chỗ không, thì có người nhẹ nhàng gõ lên bàn Lâm Thiên Bá.


Tôi chưa từng thấy Đường Dục Dương có khoảnh khắc chói lọi như vậy.


Như thần tiên hạ phàm vậy.


Anh ấy khoác ba lô một bên vai, lười biếng đứng đó.


Cúi đầu, giọng điệu đều đều, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Bá đang ngồi bên cạnh tôi.


“Cậu đổi chỗ khác ngồi đi.”


“Tôi muốn ngồi đây.”


... Ồ, thì ra ở trường cấp ba Phụ thật sự có người dám nói chuyện với Lâm Thiên Bá như vậy.


Quan trọng là, tên bá vương bên cạnh tôi… vậy mà lại đột ngột đứng lên.


Gật đầu khom lưng.


“Ấy da, đây không phải anh Đường sao? Tôi cũng không biết cậu muốn ngồi đây, nếu cậu muốn ngồi đây, tôi đâu dám ngồi lên trên này chứ. Đến đây, trên bàn có bụi, để tôi lau giúp cậu cho…”


“...”


Tôi nhìn mà sững cả người.


Đường Dục Dương ngồi bên cạnh tôi rồi mà tôi vẫn ôm cặp sách thu mình trong góc.


Anh ấy thấy tôi như vậy, mày mắt liền cong lên.


“Sao vậy?”


“Bây giờ biết sợ rồi hả?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo