Bảo bối hay khóc nhè của anh - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng Đường Dục Dương sẽ không trở lại đâu.


Tiện thể, tôi còn bị giáo viên Hóa đuổi học hoàn toàn


Kiểu không cho tôi vào nghe giảng luôn ấy.


Giáo viên chủ nhiệm bảo tôi nói vài lời tốt đẹp với cô giáo hóa, nhưng tôi bướng bỉnh, tôi không nói.


Thế là, cứ đến tiết hóa, tôi đều đứng bên ngoài.


May mà thời tiết dần trở nên mát mẻ, tôi cầm theo sổ tay cũng có thể ghi chép được.


Cô giáo Hóa từ đó chẳng bao giờ có sắc mặt dễ chịu với tôi nữa. Chuyện này cũng ầm ĩ, cả khối ai cũng biết.


Bố mẹ tôi cũng chẳng ai quan tâm đến tôi, vốn không có ai chịu bênh vực tôi.

Cô giáo hóa dứt khoát không chấm bài tập của tôi nữa, cũng không cho tôi thi giữa kỳ.

Đến kỳ thi tháng của trường, điểm Hóa của tôi, không ngoài dự đoán, tụt mấy bậc liền.

Cô lại kéo tôi ra, mắng cho một trận.

……


Trường chúng tôi có truyền thống chạy bộ vào mùa thu đông.


Hôm đó tôi đến kỳ, đã xin phép chủ nhiệm lớp rồi.


Trong lớp vốn dĩ còn có mấy nữ sinh, nhưng mà chúng nó viết chính tả tiếng Anh không qua, bị giáo viên gọi ra ngoài viết.


Tôi thì một mình nằm gục trên bàn.


Mấy lần đến kỳ gần đây, bụng đều đau dữ dội, làm gì cũng không có tinh thần.


Hơn nữa, <<Bài ca hành khúc của vận động viên>> phát bên ngoài thật sự khá ồn ào, khiến tôi vô cớ phiền não.


Lúc này, trong lớp lại có một người đi vào.


Là Trương Phàm Vũ.


Lần cuối tôi nói chuyện với cậu ta thật ra là hồi năm lớp 10, khi cậu ta theo đuổi tôi, tôi đã nói thẳng là tôi không thích cậu ta.


Lần này thì cậu ta ngang nhiên bước vào lớp tôi.


“Ngô Ưu Ưu.” Cậu ta gọi tên tôi.


“Nếu cậu chịu ở bên tôi, tôi sẽ bảo mẹ tôi đừng có nhắm vào cậu như vậy nữa.”


“….”


Tôi suýt nữa thì cầm cái phích giữ nhiệt trên bàn lên ném thẳng vào người cậu ta.


Đáng tiếc, tôi không còn sức lực nữa rồi.


“Thế nào?” Cậu ta đứng trước bàn tôi.


“Cút.”


Tôi cũng không muốn ngẩng đầu lên, cố dùng chút sức lực ít ỏi còn lại do đau bụng để quát cậu ta.


“Cứ thế này thì cậu thi hóa kiểu gì? Mẹ tôi mà biết cậu là con dâu tương lai của bà thì sẽ đối xử tốt với cậu thôi.”


“…”


Người này có phải là học đến ngốc rồi không?


“Tôi thi hóa tốt hay không có liên quan gì đến cậu?”


Tôi thở dài, chết tiệt, bây giờ bụng vẫn đau như thể bị khoan một lỗ vậy.


“Ngô Ưu Ưu, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có không biết điều.”


“Bây giờ, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu, tôi mới là sự cứu rỗi duy nhất của cậu.”


“…”


Một câu nói khiến tôi bật cười.


Cười một cái, bụng lại càng đau hơn.


Đau một cái, lại vẫn nhớ đến một người nào đó.


Một người nào đó vứt bỏ tôi, chạy đi tham gia thi đấu.


“…”


Khiến tâm trạng tôi rất không tốt.


Tôi đá một cái vào bàn, bảo cậu ta cút, tôi không có chút hứng thú nào với cậu ta cả.


Trước khi đi, cậu ta còn hung hăng trừng tôi.


Tôi không quan tâm đến cậu ta, tiếp tục nằm sấp ngủ.


….


Không bao lâu sau, đội quân chạy bộ đã gần như về hết rồi.


Ồn ào, âm nhạc trong loa vẫn còn vang lên, bạn cùng bàn tôi đang hỏi bài tập của bạn bàn trước, tiện thể lấy bài của tôi ra đối chiếu.


Tôi mơ mơ màng màng gật đầu, cho đến khi đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.


Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.


“Ngô Ưu Ưu, vừa rồi trong lớp chỉ có một mình cậu thôi sao?”


Tôi gật đầu.


“Tiền quỹ lớp mất rồi.”


“…..”


Mấy ngày trước chủ nhiệm lớp thu tiền đặt báo của chúng tôi, trước tiên thống nhất giao cho lớp trưởng.


Bây giờ, tiền để trong ngăn bàn của lớp trưởng bị mất rồi.


Mấu chốt là, trước khi tập thể dục buổi sáng, lớp trưởng nói rõ ràng là cô ấy đã cất kỹ trong ngăn kéo rồi.


Lần này, mọi mũi nhọn đều chĩa vào tôi.


“Tôi không động vào tiền. Trong lớp có camera.”


Tôi chỉ đành miễn cưỡng chống người dậy, giải thích với bọn họ.


“Ha ha, nhưng trường chúng ta năm nay phải làm phòng thi, camera đều mang đi nâng cấp rồi.”


“…..”


Nữ sinh khác đứng bên cạnh lớp trưởng, khoanh tay nhìn tôi.


Cô ấy là bạn thân của ủy viên văn thể, nói chuyện trước nay đều thẳng thắn, bây giờ ý tứ của cô ấy càng rõ ràng hơn.


Cô ấy cho rằng tôi đã ăn cắp.


Tôi đột nhiên nhớ tới, vừa rồi Trương Phàm Vũ đã đến lớp.


Người này chắc chắn có thể chứng minh tôi trong sạch rồi.


Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, một nam sinh khác lại thò đầu từ cửa vào.


Như thể xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn vậy.


“Trương Phàm Vũ của lớp bên cạnh nói, vừa rồi đi ngang qua lớp chúng ta, thấy Ngô Ưu Ưu đang lảng vảng trước bàn của lớp trưởng, không biết đang làm gì.”


“…..”


???

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo