Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không chỉ được vào đội tuyển quốc gia, mà còn nhận được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa.
Thế nên cậu ấy phải đeo hoa đỏ, bước lên thảm đỏ một lần.
Và rồi, một màn thú vị đã đến.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khối vừa tuyên dương xong, anh ấy còn chưa kịp xuống sân khấu...
Thì đã bắt đầu đọc thông báo phê bình anh.
Trường cấp ba Phụ đã thành lập gần trăm năm, chưa từng gặp học sinh nào như vậy.
Tuyên dương thì tuyên dương không xong.
Phê bình thì phê bình cũng không xong.
Hiệu trưởng đơ luôn.
Giây trước còn đầy mặt vui mừng, giây sau phải nghiêm túc kéo lại khuôn mặt nghiêm nghị.
Trích lời của mấy nam sinh ở hàng cuối lớp học:
“Anh Đường thật sự rất ngầu.”
“Đánh người còn được tuyên dương, yêu đương, còn được bảo đảm vào Thanh Hoa.”
“Không ai đọ nổi một mình ảnh luôn.”
“…..”
19.
Kết thúc học kỳ hai lớp 11, năm sau phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Trừ vài ngày nắng nóng đỉnh điểm, hè này chúng tôi gần như không có kỳ nghỉ.
Góc trên bên phải bảng đen bắt đầu đếm ngược ngày thi đại học.
Ban đầu còn ghi 365 ngày.
Cứ thế, nhìn chằm chằm từng ngày trôi qua, con số dần dần giảm xuống còn 100.
Không khí học tập dần căng như dây đàn, sách vở trên bàn càng lúc càng chất cao, giấy thi và đề cương phát liên tục, bút hết mực được gom thành bó.
Ngay cả những người hay cười nói lười biếng nhất cũng bắt đầu cầm đề bài chạy vào văn phòng hỏi thầy cô.
Đường Dục Dương chính thức xác nhận được tuyển thẳng vào Thanh Hoa nửa đầu năm nay.
Vì đánh nhau năm lớp 11, nhà trường từng xử phạt anh ấy, nên ban đầu không giới thiệu cho các trường đại học.
Sau một thời gian “quan sát hành vi thường ngày của học sinh”, nhà trường mới hủy bỏ kỷ luật của anh.
Đúng rồi, chuyện tiền quỹ lớp bị mất hồi lớp 11 ban đầu không có kết quả.
Sau này tôi mới biết, sau đó, lớp trưởng lại lén đến chỗ chủ nhiệm lớp đưa tiền cho cô ấy.
Nói là lúc đó do cô ta tự quên.
Tưởng là để trong ngăn bàn, thật ra là để trong cặp sách.
……
Đường Dục Dương sau khi lên lớp mười hai thì không đến lớp học nữa, mà giúp giáo viên dẫn dắt học sinh lớp mười của đội tuyển vật lí cấp trường.
Nhưng dù sao cũng ở cùng một trường, tôi vẫn thường xuyên có thể ăn cơm với anh ấy.
Đến học kỳ hai lớp mười hai, cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện trong lớp học.
Ngồi hàng cuối, ngày nào cũng xem đề giúp tôi.
Đúng vậy, anh ấy sẽ xem lại tất cả bài tập và đề thi của tôi, rồi bên cạnh viết thêm ghi chú và cách giải theo suy nghĩ của mình.
Đôi khi quan sát cách giải của anh, tôi cũng học được khá nhiều.
Trường chúng tôi không có học sinh nội trú, cũng không cung cấp ký túc xá.
Cho nên nếu buổi trưa không về nhà, thì phải nghỉ trưa trong lớp.
Trong lớp không có mấy người, toàn là những người thích chơi bời, cũng không có giáo viên trông coi, cũng không biết ai tìm được một bộ bài.
Sau đó có người vây quanh đánh bài.
Tôi vốn muốn ngủ một lát, nhưng có tiếng ồn thì không ngủ được, quay đầu nhìn, Đường Dục Dương đang ngồi ở vị trí viết đề.
Chống cằm, bút vẽ trên giấy, ánh sáng buổi trưa bao phủ một nửa khuôn mặt anh ấy.
Anh hơi nheo mắt lại.
“Đường Dục Dương, giúp tôi xem bài này một chút.”
Tôi cũng không biết là nghĩ như thế nào, ngồi xổm trước chỗ của anh.
Anh cúi đầu nhìn tôi.
Chân anh dài, đôi khi bàn không để được, thì duỗi ra ngoài.
Tôi đột nhiên phát hiện vị trí của tôi có chút kỳ quái.
Kết quả anh còn vươn tay, xoa đầu tôi.
“…..”
Sau đó, đám người đánh bài, không biết là ai liếc mắt về phía chúng tôi.
Trong nháy mắt vang lên tiếng hò reo cực kỳ kịch liệt.
Như chuẩn bị đốt pháo vậy.
“Anh Đường! Ban ngày ban mặt mà chơi lớn như vậy sao?”
“…..”
Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng, bật dậy như bị bắn ra.
Đường Dục Dương liền thuận tay kéo tôi vào lòng anh, lười biếng cãi nhau với đám người kia.
“…..”
Anh thậm chí còn có thể quay sang hỏi tôi bài nào không biết.
……