Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực ra Đường Dục Dương không quá kiên nhẫn khi giảng bài.
Tôi có thể nghe hiểu được, tôi cảm thấy hoàn toàn là do năng lực lĩnh hội siêu phàm của mình.
Nhưng có đôi khi, tôi thật sự không lĩnh hội được.
Anh giảng nửa ngày, tôi cũng không hiểu.
Anh liền quăng bút lên bàn, nhìn tôi.
Tôi rũ mắt, biện giải.
“Mình vẫn cảm thấy cậu vừa nói không đúng lắm, Đường Dục Dương, thầy cô lên lớp không giảng theo cách giải này của cậu.”
“Ừm.” Anh lười biếng đáp một tiếng.
“Hơn nữa công thức này của cậu, thật sự có thể dùng như vậy sao?”
“Ừm?”
“Lực này vẽ ở đây mình không hiểu lắm…”
“Ừm~”
“Đường Dục Dương! Có phải cậu đang qua loa với mình không?”
Tôi trừng mắt nhìn người trước mặt đang nhàn rỗi xoay bút.
Anh nheo mắt cười với tôi, bút bi lại "bộp" một tiếng rơi khỏi khớp ngón tay.
Giọng thiếu niên mang theo sự uể oải đặc trưng của mùa hè, xen lẫn chút trêu chọc mơ hồ không nói thành lời.
Ý vị sâu sa.
“Không sao đâu, thật ra tôi cũng vừa mới nghĩ rồi…”
“Một nhà, cũng không cần hai người đều giỏi vật lý.”
“...”
20.
Sau đại hội thề quyết tâm 100 ngày, thành tích của tôi bỗng tụt mất mấy chục bậc.
Bởi vì trước đó tôi vẫn đang tiến bộ, cô giáo chủ nhiệm cũng ngày càng kỳ vọng vào tôi nhiều hơn.
Lần đầu tiên cô định mời phụ huynh tôi lên trường, thì mới biết một phụ huynh đang ở nước ngoài, người kia cũng không liên lạc được.
Ở trong phòng làm việc, cô cúp điện thoại, cau mày nhìn tôi.
“Ngô Ưu Ưu, em có biết bây giờ các em đang ở một giai đoạn quan trọng đến mức nào không?”
“Em nhìn xem những con số trên bảng đen đi. Lúc này sao có thể lơ là được?”
“Em biết, giai đoạn này hiện tại rất khổ, rất mệt.”
“Nhưng thi đại học xong, chẳng phải có thể chơi sao…”
Cô chủ nhiệm cứ lặp đi lặp lại mấy câu ấy.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đu đưa, cây phong Pháp vươn lên giữa bầu trời xanh thẳm.
Thực ra tôi không mệt, chỉ là bỗng cảm thấy mình làm gì cũng không đúng.
Một khi làm sai đề, tôi lại sốt ruột, càng sốt ruột, càng hay mắc lỗi nhỏ.
Sau này thấy đề, trong lòng đã bắt đầu phản kháng.
Nhưng giáo viên nào cũng nói với tôi: em phải làm nhiều đề hơn, làm nhiều đề hơn nữa.
Kỳ thi đại học sắp đến rồi, em định làm sao đây?
Chỉ còn vài chục ngày thôi, không thể để thụt lùi vào lúc này.
Đúng vậy.
Vốn dĩ cũng chỉ là như thế.
Tôi đành cứ tiếp nhận từng đợt đề bài như bom oanh tạc, đến khuya mới bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên bàn, đã 3 giờ sáng.
Một buổi chiều, trong giờ nghỉ giữa hai tiết, tôi quá mệt, nằm gục trên bàn ngủ.
Bỗng có ai đó gõ nhẹ lên bàn tôi.
Ngẩng đầu lên, ánh sáng lộn xộn, người trước mặt đẹp đẽ như thần thánh.
“Đường Dục Dương, mình không muốn học nữa.”
Buổi chiều hôm đó, kỳ thực tôi chỉ là vô công rồi nghề mà oán giận với anh thôi.
Nhưng anh thật sự đưa tay ra với tôi.
Đường Dục Dương nói với tôi.
“Vậy đi thôi, tôi dẫn cậu đi chơi.”
21
Hoàng hôn chìm vào ngõ nhỏ bên đường.
Anh nắm tay tôi, dẫn tôi đi về phía trước.
“Đường Dục Dương, mình còn chưa làm xong bài tập, bài thi chưa sửa, mình có rất nhiều việc chưa làm.”
Anh không nói gì, bóng cây lung lay rủ xuống trên mặt đồng phục trắng của người trước mặt.
Đó là lúc hoàng hôn rực rỡ nhất, ven đường còn ít người qua lại.
Chúng tôi đứng dưới trạm xe buýt, tiếng ve râm ran từ đâu đó văng vẳng vang lên.
Vậy mà chúng tôi đã trèo ra khỏi hàng rào trường.
Lòng bàn tay tôi như còn cảm nhận được mũi nhọn của hàng rào ấy.
Người bên cạnh tôi thản nhiên đứng đó, bóng anh dưới ánh chiều dần kéo dài ra.
Gió chiều không biết từ đâu thổi qua, xua tan một màn mây trắng.
Chúng tôi lên xe buýt, xe chầm chậm tiến về bến cuối.
Đó là một thị trấn cổ nhỏ ở ngoại ô, đã bị khai thác quá mức, thương mại hóa thành nơi du lịch.
Lúc này đúng mùa thấp điểm, nên cũng ít người.
Đường Dục Dương nói dẫn tôi đi chơi thì thật sự là chơi.
Hai đứa ngồi trên chiếc bè tre của một ông già, cả buổi chiều chẳng ai thuê, đi qua cống cầu, cây xanh um tùm rủ xuống.
Đến quán chè ven bờ ăn thạch lạnh tám đồng một bát, tôi cảm thấy nguyên liệu cho vẫn chưa đủ nhiều.
Khi màn đêm mờ mịt buông xuống, con của chủ quán đuổi bắt nhau giẫm lên đá xanh.
Thế là hai bên bờ có một số đèn neon sáng lên, tôi và anh đứng trên cầu, nhìn về phía dòng nước chảy về phía đông.
Tôi có cảm giác bản thân đã đánh mất rất nhiều thứ.
Rõ ràng là nên ôn tập, rõ ràng phải lặp lại làm đề trong lớp học nhiều lần.
Ấy vậy mà ánh sáng lung linh của mặt nước, ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà lại ở ngay trước mắt mình.
Gió đêm thổi bay tà áo đồng phục, tôi dựa lên lan can đá cầu, trăng đêm nay là vầng trăng lưỡi liềm.