Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23
Sau khi thi đại học xong là một kỳ nghỉ hè vô cùng dài.
Cuối cùng thoát khỏi sự trói buộc của bài tập, cho nên tôi và Đường Dục Dương chơi có chút... buông thả.
Sau đó lớp tổ chức một buổi tiệc chia tay vào ngày trở lại trường.
Gặp lại các bạn học đã lâu không gặp, tôi phát hiện có thêm không ít màu tóc sặc sỡ.
Ngày thường bị gò bó trong đồng phục, các cô gái trang điểm mặc váy hai dây, dường như có chút hương vị trưởng thành.
Ăn cơm xong một đám người lại đi KTV, học theo người lớn nâng ly đổi chén, tôi không uống được mấy ly, thì có chút không muốn uống nữa.
Lùi về phía ghế sofa, phát hiện Đường Dục Dương đang ôm cánh tay nhìn tôi.
“Em không uống nhiều đâu.”
Tôi hướng về phía anh vẫy tay.
“Được rồi, tiểu tửu quỷ.”
Anh đưa tay ôm tôi vào lòng.
“Tối qua em rõ ràng đã uống say ở nhà, vừa khóc vừa gọi anh là bố.”
“...”
Ánh đèn trong KTV lúc ẩn lúc hiện rơi vào trong mắt, tôi có chút phiền, rúc vào lòng anh.
Ngón tay anh câu lấy vạt váy của tôi.
“Là cái váy này sao?”
“Váy gì?”
Tôi ngẩn người.
“Năm lớp 10, em đã mặc nó trong buổi biểu diễn văn nghệ.”
“...”
“Tiết mục của em ở phía sau bọn anh, chúng ta đã gặp nhau ở hậu trường.”
“Lúc đó dây áo váy của em bị tuột, ở đó em sốt ruột muốn khóc.”
“Anh nhìn thấy, liền nghĩ, sao lại có cô bé khóc đáng yêu như vậy.”
“...”
Hơi thở nóng rực của anh phả vào dái tai tôi, gợi lên một trận ngứa ngáy.
“Hửm? Em không phải vẫn cho rằng, năm lớp 11 mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”
Chân anh huých vào hốc đầu gối tôi, ngữ khí đầy nguy hiểm.
...… Tôi có chút chịu không nổi nữa rồi.
"Đường, Đường Dục Dương, em đương nhiên nhớ... ha ha ha."
Anh cười khẩy một tiếng, buông lỏng sự trói buộc với tôi.
“Với cái dáng vẻ ngốc nghếch của em, nhớ anh mới là lạ.”
“Thôi, em không nhớ cũng được.”
“Anh sẽ giúp em nhớ.”
...…
Đám người ồn ào lại gọi tụi tôi đi chụp ảnh kỷ niệm.
Rồi mới thấy, đời học sinh trung học thật sự kết thúc rồi.
Bao lần muốn thoát khỏi nơi này, bao lần muốn bỏ bài tập và đề thi.
Thế mà ai cũng đến phòng thi đúng giờ, tôi nhìn thấy, ôi trời...
Đột nhiên nhớ ra…
Hôm đó, Đường Dục Dương đánh Trương Phàm Vũ xong, cuối cùng được chủ nhiệm thả ra khỏi văn phòng về lớp.
Anh như người không có việc gì ngồi trước chỗ tôi, giơ tay muốn sờ đầu tôi.
Còn bị tôi né tránh.
Anh ngẩn người ra, sau đó tiếp tục cười với tôi.
“Tôi giúp cậu báo thù rồi.”
Thật sự, lúc đó tôi không biết.
Đường Dục Dương bị kỷ luật, nếu trường kiên quyết, anh có khả năng bị hủy bỏ tư cách tuyển thẳng.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với tôi.
Anh luôn cười với tôi.
Giống như một ngôi sao cực kỳ rực rỡ trong đêm đen của tôi.
Anh quá sáng, quá sáng.
Cho nên, anh đã khiến đêm đen của tôi qua đi rồi.