Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười vạn tám ngàn giấc mơ của thế gian, rít qua bên tai tôi.
Trôi nổi, lên xuống, thảnh thơi, rơi rụng.
“Ngô Ưu Ưu, thế giới này vô cùng lớn, cậu có biết không?”
Người bên cạnh dựa vào lan can nhìn tôi, ánh sáng rực rỡ rơi vào trong đồng tử của anh.
“Cho nên kỳ thi đại học là một chuyện rất nhỏ, nhỏ lắm.”
“Nhỏ đến mức... Ưu Ưu nhà chúng ta không nên vì nó mà buồn.”
Mũi tôi bị véo nhẹ.
Tôi ngay lập tức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.
Tai tôi nóng ran như bị thiêu đốt.
Không biết vì hành động thân mật bất ngờ của anh…
...hay vì câu “nhà chúng ta” vừa rồi.
“Đường Dục Dương, cậu thật xảo quyệt.”
“Cậu đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, đương nhiên muốn nói gì thì nói..."
Gió đêm lọt vào trong lời nói của tôi, anh cười dung túng.
Khi anh nhìn tôi lại rất nghiêm túc.
“Vậy, nếu cậu học lại, tôi sẽ cùng cậu học lại một năm, được không?”
"Cậu... đừng! Đường Dục Dương, đừng lấy cuộc đời của mình..."
Đừng lấy cuộc đời của anh ra để cùng tôi tốn công sức, thanh xuân chẳng đáng giá gì.
Đèn đuốc rơi trên mặt nước, gió thổi tung ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Anh cúi thấp tầm mắt nhìn tôi, trầm mặc mà dịu dàng quấn quýt.
“Lãng phí sao? Tôi không nghĩ cậu có thể kéo tôi xuống hố sâu không đáy đâu.”
“Dù vậy thì sao chứ, tôi sẵn sàng vì cậu trả giá những gì mình có thể.”
“...”
Đường Dục Dương là người đầu tiên nói ra những lời đó với tôi.
Rất thiếu chín chắn, cái tuổi đó, nói chuyện ai vì ai chịu hy sinh nghe có vẻ rất thiếu chín chắn.
Nhưng gió hè thổi qua mây trôi, dòng suối dưới cầu chảy róc rách như ngày hôm qua, không thể giữ lại được.
Nên nó dạy tôi rằng cứ nhìn hiện tại thôi.
Dũng cảm bước từng bước trong khả năng của mình là được.
Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh, anh hơi cúi đầu, muốn nghe tôi nói gì.
Tôi nhón chân, hôn nhẹ khóe môi anh.
Rồi nhìn thấy người vốn điềm tĩnh, chậm rãi như thường ngày, đứng đơ ra một lúc không động đậy.
Khuôn mặt trắng nõn lần đầu xuất hiện vệt đỏ thẹn thùng.
Người này... cũng biết ngại sao?
“Khụ khụ, lần, lần sau cậu hôn, hôn chính thức một chút.”
“Hôn đến miệng luôn nhé, được không?”
“...”
Anh thế mà trong hoàn cảnh này vẫn không ngừng nói lời ong bướm à?
“...… Đường Dục Dương, dù sao thì mình cũng sẽ không để cậu phải học lại đâu.”
Tôi nắm vạt áo anh, hung hăng nói với anh.
“Cậu cứ chờ mà xem, mình nhất định sẽ đạt được thành tích khiến cậu phải há hốc mồm.”
Anh cười hai tiếng, giơ tay xoa đầu tôi.
“Được thôi.”
“Dù sao thì cậu cũng coi như là một ‘đệ tử cưng’ của tôi rồi mà.”
“Đừng làm mất mặt thầy đấy nhé.”
“...”
22.
Sau lần tôi và Đường Dục Dương trốn học đó, thật ra thì không bao lâu nữa là đến thi đại học rồi.
Vốn dĩ chỉ có chín lần thi thử, kết quả trường vì muốn đủ “thập phần toàn mỹ” nên lại thêm một lần thi thử nữa.
Lần thi cuối cùng, tôi phát huy cũng không tệ.
Cho nên trong lòng cũng coi như có chút tự tin.
Ba ngày trước khi thi đại học trường sẽ cho nghỉ, để học sinh ở nhà tự ôn tập.
Đương nhiên nếu có vấn đề, học sinh bất cứ lúc nào cũng có thể đến trường hỏi thầy cô.
Ngày thứ hai trước khi thi tôi hỏi một bài tập vật lý, vừa hay gặp Đường Dục Dương giúp thầy cô bố trí phòng thi.
Học sinh được bảo đảm không cần tham gia thi đại học, giấy báo thi trực tiếp mang về làm kỷ niệm.
Tôi và anh ngồi trên bậc thềm của trường, trong tay anh là một cây kem que đá vụn, bẻ một nửa cho tôi ăn.
Đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp anh, là lúc anh thi lừa tôi.
Sau đó ở đây, anh dỗ dành tôi khóc rất thương tâm.
Thời gian sao mà trôi nhanh như vậy.
“Nhớ mang theo giấy báo thi, chứng minh thư, bút chì 2b, thước kẻ tam giác…”
Giọng nói trong trẻo của anh giống như đá lạnh ngâm trong nước ngọt vị cam.
“Thí sinh này, nếu cậu là người đầu tiên xông ra khỏi phòng thi được phỏng vấn, phiền nói với phóng viên một chút.”
“Nói mình thích thích thích Đường Dục Dương.”
‘...”
Tôi không nên tin anh có thể nói ra lời gì đứng đắn.
Anh lại giơ tay xoa rối tóc tôi.
“Cố lên nha, đồ ngốc, nhớ tô kín phiếu trả lời.”
“...Mình biết rồi.”
Nói thật, ngay bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của người được tuyển thẳng, không cần thi đại học này.
Anh có đẹp trai đến mấy cũng vô dụng.