Báo Đáp - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7

Tôi dựa vào tường nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được.

Đúng lúc này, Quý Thần Tinh nhắn tin tới.

“Em lại làm loạn gì nữa đấy, Vũ Lan vừa mới ngủ. Hai người chẳng phải bạn thân à? Anh giúp cô ấy một chút thì sao nào? Có chuyện gì về sau hãy nói.”

Tin nhắn phía trên là cái tin nhắn chia tay tôi gửi anh ta cách đây năm tiếng.

Tống Vũ Lan cũng nhắn tin cho tôi.

“Nguyện Nguyện, cậu không sao chứ? Mình không biết lúc đó hai người đang yêu nhau. Nghe tin mình đau dạ dày, anh ấy lập tức đưa mình đi viện. Mình đã mắng anh ấy một trận rồi, lần sau sẽ không hấp tấp như vậy nữa.”

Tôi cười khẩy trong lòng.

Lúc trước tôi cãi lại gia đình, theo Quý Thần Tinh bước chân vào giới giải trí.

Sau đó quen được một người bạn thân, Tống Vũ Lan.

Tôi sẵn lòng cho bọn họ tất cả mọi thứ, không tiếc tài nguyên của bản thân.

Tôi luôn nghĩ tình bạn và tình yêu đều quan trọng như nhau.

Vì vậy sau khi ở bên Quý Thần Tinh, tôi không hề ngó lơ Tống Vũ Lan.

Nhưng tôi lại quên mất, họ vẫn luôn lợi dụng cái cớ “tôi phải đối xử công bằng”, để gần gũi với nhau hơn.

Cắt đứt hẳn thì hơi thiếu quyết đoán, nên tôi chỉ chọn xoá kết bạn trong Wechat.

Nhưng tôi chưa bỏ theo dõi Weibo, ít nhất phải cho quản lý chút thời gian để xử lý truyền thông.

Giải quyết xong xuôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Mắt cay xè, tôi chui vào chăn lặng lẽ khóc.

“Chậc.”

Giọng Lục Chước Diên vang lên trong bóng tối.

“Cô nằm xa tôi vậy, coi tôi là mãnh thú chắc?”

Tôi len lén hít mũi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa anh còn…”

Lưu manh.

“Tôi làm sao?”

Tôi cảm nhận được Lục Chước Diên vừa trở mình, quay sang đối diện với tôi.

“Cô nói đi, tôi làm sao?”

“Anh… không sao cả.”

Anh không chịu bỏ qua.

“Tôi rốt cuộc là làm sao?”

“Anh… không sao mà.”

Đúng là người gì mà phiền muốn chết.

Bất chợt, Lục Chước Diên ôm lấy eo tôi, kéo tôi qua.

Gập chân đè lên đầu gối tôi, giơ tay khóa cổ tay tôi lên đầu.

Tay còn lại nâng cằm tôi lên.

Anh cúi người sát lại, hơi thở quấn quýt, tôi sợ đến mức rụt luôn vào trong chăn.

Anh cong môi cười nhẹ.

Ánh mắt lướt qua người tôi một vòng, ngón tay móc lại cổ áo bị trễ xuống của tôi.

“Cô biết không, đàn ông trên núi này đều xấu xa lắm, họ thích bắt phụ nữ về rồi làm chuyện kia.”

Tôi sợ đến nín thở.

“Nếu tôi thật sự muốn làm gì, cô nghĩ mình còn nằm an toàn đây sao? Nằm cả buổi rồi mới biết sợ?”

“Anh buông tôi ra.” - Tôi giơ chân muốn đá anh xuống.

“Mặt đỏ thế, ngượng rồi à?” - Lục Chước Diên cười.

“Lục Chước Diên! Anh phiền chết đi được!”

Lục Chước Diên buông tôi ra: “Sợ cái gì? Tôi có ăn mất cô đâu mà lo.”

“Lại đây, chăn mà để hở cả một khoảng to thế thì lạnh chết mất.”

Tôi mất tự nhiên lùi ra ngoài.

“Chậm chạp thế.”

Lục Chước Diên lại áp sát hơn.

Tôi nằm ngửa, không dám động đậy.

Hơi động đậy một chút là đã có thể chạm vào đối phương.

Nhiệt độ cơ thể anh truyền qua lớp không khí mỏng manh.

Đúng là, chẳng lạnh chút nào.

“Cô nói xem, thế này có giống vợ chồng nằm trên giườngkhông?

“À, còn thiếu một đứa con. Ôm đứa nhỏ nhà hàng xóm về nữa là đủ.”

“Anh im miệng lại cho tôi!”

Tôi không nhịn được đá anh một phát.

Anh né sang một bên.

“Cô nên thấy may mắn vì gặp tôi trên núi, may là tôi không phải kẻ xấu. Không thì, cô sớm đã bị tôi ăn đến xương cũng chẳng còn. Còn tâm trạng mà khóc cho tên bạn trai cũ chết tiệt kia nữa chứ.”

Cảm giác muốn khóc bị anh nói cho bay biến, tôi cũng chẳng khóc nổi nữa.

Tôi lau nước mắt trên mặt đi.

“Anh nói mình không phải kẻ xấu, vậy vừa rồi anh làm cái gì đấy?”

“Ừm.”

Lục Chước Diên nghĩ một lúc.

“Coi như là đang bắt nạt cô đi.”

“…”

“Cũng… coi như là đang an ủi cô.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo