Báo Đáp - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5

Dạo gần đây tôi mê mẩn kiểu nam chính thô kệch, thế là quản lý liền giúp tôi ký được một IP lớn.

Kết quả, Quý Thần Tinh lại tỏ vẻ chê bai.

“Cái nhân vật gì thế này? Vừa nghèo, vừa thô lại còn bẩn. Em thấy hợp với anh chỗ nào? Em không thể chọn kịch bản nào khá hơn chútnn sao?”

Tôi phải dỗ ngon dỗ ngọt mãi, anh ta mới chịu nhận vai.

Nhưng bây giờ, tôi lại không muốn đưa vai diễn đó cho anh ta nữa.

Lục Chước Diên nhìn tôi một hai giây, trong giọng nói mang chút trêu chọc:

“Ồ, cô muốn báo đáp tôi thế nào?”

“Tôi muốn mời anh làm nam chính của tôi.”

Lục Chước Diên khựng lại, nghĩ ngợi một chút: “Cô là Khương Nguyện, diễn viên kia đó à?”

“Hình như cũng khá nổi đấy.”

Anh bình thản nói.

Cứ thế mà chấp nhận chuyện một nữ diễn viên tuyến hai lúc nào cười rạng rỡ trên màn ảnh lớn, không hiểu sao lại chạy tới nơi heo hút hẻo lánh thế này, lăn lộn khóc lóc đến mức cả người lấm lem bùn đất.

“Lý do.”

Lục Chước Diên mở chai nước khoáng, ngửa đầu uống.

Yết hầu chuyển động, nước trào ra bên khoé miệng, chảy xuống cổ.

Tôi nuốt nước bọt: “Thể hình anh rất đẹp, tôi rất thích.”

Lục Chước Diên đặt chai nước xuống, liếc nhìn tôi.

Tôi lập tức sửa lời: “Tất nhiên, khán giả cũng sẽ thích anh.”

“Hơn nữa...”

Tôi ngước nhìn anh: “Anh sẽ có rất nhiều tiền.”

Lục Chước Diên vẫn điềm tĩnh như cũ, không đoán được thái độ.

Tôi tiếp tục dụ dỗ: “Anh sẽ có thật nhiều fan, tiền tiêu không hết, tận hưởng niềm vui trên màn ảnh rộng. Và có thể, anh sẽ gặp được người nổi tiếng mà mình thích.”

Lục Chước Diên ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lóe sáng.

Tôi cứ tưởng anh động lòng rồi.

Ai ngờ anh lại đổi chủ đề: “Bạn trai nhỏ của cô đâu? Còn nữa, sao cô lại ở đây một mình trên núi?”

Tôi lập tức cụt hứng.

“Chia tay rồi.”

Lục Chước Diên bóp bẹt chai nước khoáng trong tay, ném vào thùng rác.

Anh bất chợt cau mày, vuốt tóc ra sau.

Rồi giơ tay gõ nhẹ lên trán tôi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.”

“Tôi…”

“Suỵt, đi ngủ.”

6

Nhà trọ không có ghế sofa.

Tôi cũng ngại để Lục Chước Diên ngủ dưới đất.

Giường đơn 1m2, hai người nằm thật sự rất chật.

Tôi co ro trong góc, nhanh chóng thiếp đi.

Nửa đêm bị cơn buồn tiểu đánh thức, tôi phát hiện mình đang nằm trong lòng anh ấy.

Một cánh tay của anh choàng lấy tôi, vòng tay mang theo hơi ấm của người đàn ông trưởng thành, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thơ, hơi nóng âm ấm phả vào chóp mũi tôi.

Mặt tôi nóng bừng.

Tôi lén chui ra khỏi lòng anh.

Không biết đụng trúng gì mà anh khẽ rên một tiếng, tỉnh lại.

“Cô làm gì đấy?”

“Tôi muốn đi tiểu… À không, muốn vào nhà vệ sinh.”

Lục Chước Diên khẽ “ừ” một tiếng, buông tay ra.

Giọng anh khàn khàn vì còn buồn ngủ: “Ra cửa rẽ trái, đi đến cuối hành lang là nhà vệ sinh công cộng.”

Đêm khuya, căn phòng rất yên tĩnh, tôi chần chừ một lúc, rồi rụt rè mở miệng:

“Tôi sợ bóng tối, anh có thể đi cùng tôi không?”

Lục Chước Diên mở mắt, ngây người một lúc rồi mới tung chăn đứng dậy.

Anh bật đèn pin, dẫn tôi ra ngoài.

Tóc anh hơi rối, mắt lim dim, dép lê lẹt xẹt dưới chân.

Trông cứ ngơ ngơ thế nào ý.

Ngay cả khi tôi lén nắm tay anh, anh cũng không từ chối.

“Đến rồi, tôi đợi ở ngoài.”

“Cạch”- Anh châm điếu thuốc đứng chờ ngoài cửa.

Tôi nhịn cả đêm, đến khi giải quyết xong mới giật mình nhận ra…

Nhà vệ sinh không cách âm.

Anh ấy, có phải nghe thấy hết rồi không?

“Xong chưa? Im ắng cả buổi rồi, sao còn chưa ra?”

Tôi xấu hổ muốn chôn luôn mấy ngón chân xuống đất.

Lúc ra ngoài, trời quá tôi, tôi không cẩn thận bị vấp ngã.

Ngã thẳng vào lòng Lục Chước Diên.

Anh giơ bàn tay đang cầm điếu thuốc ra xa, tay còn lại đỡ lấy eo tôi.

“Gấp cái gì thế?”

Cằm tôi va vào ngực anh.

Ngẩng đầu lên, lại đụng trúng ánh mắt anh, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng mờ mịt.

Không hiểu vì sao, tôi lại hỏi một câu vô cùngngu ngốc:

“Vừa nãy… anh nghe thấy hết rồi à?”

Lục Chước Diên khựng lại, khóe môi cong lên, ánh mắt mang theo ý trêu chọc:

“Không hổ là nữ minh tinh. Gánh nặng thần tượng nặng thật đấy. Sao, cô muốn nghe lại à?”

Anh ấy đang nói cái gì vậy trời!

Mặt tôi đỏ bừng, vùng ra khỏi tay anh, vội vàng bước đi.

Miệng còn lẩm bẩm: “Lưu manh!”

Lục Chước Diên dập điếu thuốc đang hút dở, ném vào thùng rác.

Anh vừa đi vừa uể oải xin lỗi:

“Xin lỗi nha, tên đàn ông thô kệch như tôi không nên trêu chọc minh tinh nhỏ như cô.”

Chẳng có chút thành ý nào cả.

Nhưng khổ nỗi đường phía trước tối quá, tôi chỉ có thể rón rén mà đi.

“Cạch” một tiếng, Lục Chước Diên bật đèn pin lên.

Vừa vặn chiếu sáng lối đi phía trước.

“Đi thôi, về ngủ tiếp.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo