Bắt Nạt Bạn Cùng Phòng Mà Cậu Ta Lại Tưởng Đang Yêu Đương Với Tôi - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-13-

Tôi xin nghỉ học rất lâu.

Điện thoại và tin nhắn của Chu Hổ, tôi đều không trả lời.

Cậu ấy không tìm ra tôi ở đâu, đến cả Giang Minh cũng không liên lạc được.

Lần tiếp theo Chu Hổ gặp lại tôi là lúc tôi vừa rời khỏi một ngôi trường khác.

Thật ra từ cái hôm nhìn thấy mấy bạn nữ chào hỏi Chu Hổ mà tôi khó chịu trong lòng, tôi đã biết rồi, tôi thích Chu Hổ mất rồi.

Nhưng tôi nào có tư cách thích Chu Hổ chứ.

Chu Hổ tốt như vậy, đến mức tôi bắt nạt cậu ấy, cậu ấy còn hiểu nhầm là tôi đang “thân mật”.

Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn.

Tôi thật sự đã có ý định bắt nạt cậu ấy.

Nếu không phải Giang Minh gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng:

【À mà, dạo này cậu không kể về việc bắt nạt thằng bạn cùng phòng nữa à?】

Tôi suýt nữa đã quên mất mình là kiểu người thế nào.

Tuy tôi chưa từng gây tổn hại gì thật sự cho Chu Hổ, những cú đấm cú đá của tôi cũng chẳng đau chẳng ngứa, thậm chí trong mắt cậu ấy còn là kiểu “tình thú gây gổ”.

Nhưng sự thật là tôi đã nghĩ đến chuyện bắt nạt cậu ấy.

Tôi cố tình đá cậu ấy cũng là thật.

Chỉ vì nghe vài lời đồn vô căn cứ, tôi đã đối xử với cậu ấy như vậy.

Rõ ràng cậu ấy sống rất lành mạnh, là một người cực kỳ tốt.

Vậy mà tôi chỉ dùng tai để “hiểu” về cậu ấy, rồi thật sự sinh ra cái tâm lý muốn ức hiếp cậu ấy.

Tôi đúng là tồi tệ.

Tôi cúi đầu quét dọn im lặng, một giáo viên đi qua vỗ vai tôi.

“Hoạt động tình nguyện hôm nay kết thúc rồi, lần sau có tuyên truyền chống bạo lực học đường sẽ lại gọi em nhé.”

“Vâng ạ.”

Tôi đeo balo ra khỏi trường, đúng lúc đó thì gặp Chu Hổ đứng trước cổng.

“Dạo này cậu đi đâu thế?”

Chu Hổ lao tới ôm tôi vào lòng.

“Anh lo cho em lắm, vợ ơi.”

Đồ ngốc, lại còn gọi tôi là vợ.

Chu Hổ nhìn thấy áo gile tình nguyện tôi đang mặc, đọc nhỏ dòng chữ trên đó:

“Tình nguyện viên tuyên truyền chống bạo lực học đường? Vợ đi làm tình nguyện à?”

Tôi lập tức thấy xấu hổ, bật thốt lên:

“Cậu có hiểu không vậy! Tôi như thế này mà cậu còn gọi tôi là vợ. Cậu có biết khi cậu tưởng tôi đang thân thiết với cậu, thì trong đầu tôi lại là muốn tổn thương cậu không? Tôi đối xử với cậu thế mà cậu vẫn không trách tôi, cậu tốt bụng như vậy làm gì? Tôi căn bản không xứng làm vợ cậu! Cậu…”

Chu Hổ bịt miệng tôi lại bằng một nụ hôn.

“Vợ à, anh không trách em. Thật ra em chẳng làm gì anh cả. Tất cả chỉ là do em nghĩ là mình bắt nạt anh thôi. Em nằm ngủ chung giường với anh, sang giường anh ngủ, trừ em ra, ai mà cho là bắt nạt chứ?”

Tôi lí nhí nói:

“Nhưng tôi còn hiểu lầm cậu là trai tồi nên mới bắt nạt cậu. Tôi không nên vì lời đồn mà tự suy diễn, lại càng không nên vì suy diễn đó mà thực sự muốn tổn thương cậu. Cậu ở bên một người như tôi… không thấy mất mặt sao?”

Chu Hổ xoa đầu tôi:

“Nhưng em biết sai mà sửa, còn đi làm tình nguyện viên, truyền tải thông điệp ấy đến người khác. Ở bên em, anh chẳng thấy mất mặt chút nào, vợ à, anh tự hào lắm luôn.”

Buổi tối.

Tôi nằm bò trên giường lớn trong khách sạn, tay chống thắt lưng.

Một bạn học tham gia hoạt động hôm nay gọi điện cho tôi.

“Anh học trưởng, bài phát biểu đại diện hôm nay của anh khiến em rất cảm động luôn.

Chỉ có điều này em chưa hiểu, anh nói nếu tùy tiện bắt nạt người khác sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng, là hậu quả gì vậy ạ?”

“Hậu quả… hậu quả là… Chu Hổ, nhẹ chút!”

Tôi cúp máy, tay run run nhắn tin trả lời bạn ấy:

【Dằn vặt cả thể xác lẫn tinh thần!】

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo