Bắt Nạt Bạn Cùng Phòng Mà Cậu Ta Lại Tưởng Đang Yêu Đương Với Tôi - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10-

“Ra ngoài uống rượu sao không nói với tôi?”

“Sao phải nói với anh?”

“Sao không báo cáo?”

Ủa khoan, cái gì kỳ vậy?

“Tôi việc gì phải báo cáo với anh?”

“Với ai?”

Với Giang Minh.

Nhưng mà tôi mắc gì phải nói cho anh ta biết.

Mặt tôi hơi đỏ lên.

“Liên quan gì đến anh?”

Chu Hổ túm lấy cổ tay tôi.

Tôi trừng mắt nhìn hắn.

“Đừng có mà động vào! Cẩn thận tôi đá đấy!”

Mới vừa nhấc chân lên thì cổ chân lại bị hắn chụp lấy.

“Anh làm cái quái gì đấy? Buông tôi ra!”

Đúng lúc tôi đang bị hắn giữ chặt đến mức không nhúc nhích được thì chuông vào học vang lên, đúng kiểu cứu mạng.

Tiết tự học hôm nay, cô giáo bật một bộ phim chống bạo lực học đường.

Tôi uống thuốc giải rượu Chu Hổ đưa, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Nội dung phim sốc tận óc.

Tới những đoạn gay gắt, tôi bắt đầu thấy tội lỗi lắm, len lén quay đầu xem biểu cảm của Chu Hổ.

Cậu ta ngồi hàng sau, mặt ỉu xìu như con mèo bị ngược đãi.

Trời ơi, có phải tôi quá đáng quá rồi không?

Chu Hổ nhìn cái phim này chắc chắn nghĩ ngay tới bản thân, sắp khóc tới nơi.

Phim vừa chiếu xong, tôi bị tác động dữ dội luôn.

Lại nghe thêm bài phát biểu của giáo viên chủ nhiệm về chống bắt nạt, tôi áy náy đến mức muốn độn thổ.

Nhất định là tôi đã gây ra tổn thương tâm lý cực lớn cho Chu Hổ rồi.

Ra chơi tôi chủ động tìm Chu Hổ xin lỗi.

Quyết tâm làm lại từ đầu.

“Chu Hổ, xin lỗi, tôi không nên làm mấy chuyện đó với cậu.”

“Tôi đã làm cậu tổn thương, là lỗi của tôi. Cậu muốn đánh chửi gì cũng được, tôi chỉ mong cậu tha thứ cho tôi.”

Tôi cúi đầu, cắn môi.

Mắt Chu Hổ đỏ hoe.

“Vậy thì… về sau cậu đừng như vậy nữa là được.”

Tôi không như vậy nữa.

Từ hôm đó tôi thật sự cải tà quy chính, không còn bắt nạt Chu Hổ nữa.

Cũng chủ động giữ khoảng cách với cậu ta, không đuổi theo trêu chọc, và… cũng không bắt cậu ta rửa chân cho tôi nữa.

Nhưng Chu Hổ lại như đang giận tôi.

Không chỉ giận mà còn liên tục đăng trạng thái lo lắng cho con mèo của mình.

【Không còn giẫm sữa nữa rồi thì sao đây?】

【Tự dưng ngưng giẫm sữa là sao?】

【Làm sao để mèo chịu giẫm sữa lại đây?】

……

Tôi dè dặt nói chuyện với Chu Hổ.

“Chu Hổ, cậu vẫn đang giận tôi à?”

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, méo xệch cả mặt.

Tôi lại cúi đầu.

“Chu Hổ, tôi hiểu rồi, tôi biết mình sai. Cậu không dễ tha thứ cho tôi là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng tôi sẽ cố gắng để cậu tha thứ.”

Vậy nên ngay khi chuông tan học buổi tối vang lên, tôi xông thẳng lên bục giảng, trước mặt cả lớp xin lỗi Chu Hổ.

Đàn ông làm sai thì phải biết nhận.

Chuyện sai trong quá khứ, tôi nhất định sẽ sửa.

“Chu Hổ.”

Tôi run run gọi một tiếng, cả lớp lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.

“Vì chuyện tôi từng bắt nạt cậu, hôm nay tôi xin được chính thức xin lỗi. Tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm, từ nay sẽ giữ khoảng cách với cậu, không tiếp cận nữa.”

Vừa dứt lời.

Chu Hổ xông lên bục, ôm chầm lấy tôi.

“Tại sao phải giữ khoảng cách với em hả vợ ơi?”

Cậu ta bật khóc.

“Hôm nay sao không cho anh giặt đôi vớ trắng xinh của em?”

“Giường anh trải sẵn rồi, tối nay có qua ôm nhau ngủ không?”

“Sao hôm nay không đưa đôi chân thơm thơm cho anh ôm nữa? Sao không giẫm sữa nữa rồi?”

Cái gì mà vợ?

Ai là vợ?

Ai giẫm sữa cơ?!?!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo