Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bạn thân tôi có thai rồi, tôi mừng quýnh lên, hí hửng dắt nó đến bệnh viện nơi bạn trai cũ làm việc để khám.

Bạn trai cũ – Thẩm Tiêu – nhìn tôi, nửa cười nửa không:

“Của em à?”

“Hả?” Tôi ngơ ngác,

“Anh nói gì cơ?”

“Đứa bé là của em à?”

“Không mà.” Tôi theo phản xạ lắc đầu.

“Thế vui cái gì? Cười đến nỗi lòi cả hai hàm răng trắng ra.”

Tôi: “……”

 

 

 

-1-

Bạn thân có thai, tôi sắp được làm mẹ nuôi rồi, đáng mừng, đáng chúc phúc.

Tôi vui như Tết, dắt Kỳ Kỳ tới thẳng văn phòng của bạn trai cũ.

Trưa thứ Tư, đúng ca trực của Thẩm Tiêu, lúc đó trong văn phòng chỉ có mỗi anh.

Nghĩ đến việc sắp có một “nhân loại nhí” thuộc về mình, tôi sung sướng không để đâu cho hết.

Nhỏ nhỏ, mềm mềm, chắc sẽ đáng yêu lắm luôn.

Nghĩ tới đây là miệng tôi cười không khép nổi, hí hửng khoe ngay:

“Thẩm Tiêu, bạn thân em có bầu rồi!”

Thẩm Tiêu bị tôi chọc cười:

“Của anh à?”

“Hả?” Tôi khựng lại, liếc bạn thân rồi lại nhìn bạn trai cũ.

Tôi hừ nhẹ một tiếng:

“Anh đùa gì vậy, tất nhiên không phải của anh rồi!”

“So, là của em à?”

“Hả?” Tôi lại khựng.

So?

Thẩm Tiêu - cái đồ này, còn chơi hẳn tiếng Anh, nghệ thuật dữ!

“Đứa bé là của em à?” Thẩm Tiêu hỏi lại lần nữa.

“Không mà.” Tôi theo phản xạ lắc đầu.

“Vậy em vui cái nỗi gì? Cười toe toét như khoe hàm răng sứ mới làm.”

Tôi: “……”

Cạn lời luôn!

Chưa kịp nói gì, Thẩm Tiêu đã hỏi tiếp:

“Đã không phải của anh, cũng không phải của em, vậy em tới tìm anh làm gì?”

Lúc đó tôi tỉnh hẳn người, vênh mặt nói:

“Thẩm Tiêu, bệnh viện này là nhà anh mở chắc? Sao em lại không được đến?”

“Không mà. Viện trưởng họ Tiêu, anh họ Thẩm, sao mà là nhà anh được?”

Thẩm Tiêu tỉnh bơ đáp.

-2-

Tôi không nhịn được mà hừ nhẹ hai tiếng:

“Thế không phải hợp lý à? Anh là bác sĩ, em đưa Kỳ Kỳ đến đây tất nhiên là để khám rồi.”

Thẩm Tiêu cười nhìn tôi một cái:

“Tiêu Nhiên, không biết còn tưởng là em có bầu đấy. Lúc còn bên anh sao chẳng thấy vui đến thế?”

Tôi lập tức trợn trắng mắt:

“Thẩm Tiêu, dù gì em cũng là mẹ nuôi của đứa nhỏ, vui một chút thì sao? Anh không có thì cũng đâu thể cấm người khác ăn mừng chứ.”

Mặt Thẩm Tiêu đỏ ửng ngay:

“Tiêu Nhiên, đừng nói bậy.”

Tôi đang vui nên hừ thêm cái nữa, quay đầu lại thì thấy ba của Kỳ Kỳ bước vào.

Trời ơi, xong rồi, toi hết rồi.

Cả ba đứa chúng tôi đồng loạt đứng bật dậy, liếc nhau một cái.

“Chú ạ.” – Tôi là người lên tiếng trước.

“Giám đốc Kỳ.” – Người lên tiếng tiếp theo là bạn trai cũ.

“Ba…” – Cuối cùng là Kỳ Kỳ.

Thẩm Tiêu trông như bị sét đánh, cứ nhìn tôi mãi, đầu gần như in ba dấu hỏi chấm.

“Giám đốc Kỳ là ba của Kỳ Kỳ à?” – Thẩm Tiêu dùng khẩu hình hỏi tôi.

Tôi lơ luôn không trả lời. Kỳ Kỳ đã gọi “ba” rồi, còn nhầm được chắc?

“Tiểu Nhiên, Kỳ Kỳ, hai đứa làm gì ở đây? Sao tự nhiên lại tới bệnh viện?”

Kỳ Kỳ quýnh hết cả lên, nắm chặt tay tôi.

Tôi liếc mắt ra hiệu cầu cứu Thẩm Tiêu che lại hồ sơ của Kỳ Kỳ trên bàn, nhưng cái đồ ngốc đó hoàn toàn không hiểu ý tôi.

Haiz… Mệt tim quá!

Đồng đội gà thế này, tôi gánh không nổi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo