Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-3-
“Ba… con… Tiểu Nhiên có thai, con đi theo cô ấy đến bệnh viện khám.” – Kỳ Kỳ cuối cùng cũng mở lời trong ánh nhìn của tất cả mọi người.
Chân tôi nhũn ra luôn, muốn quỳ rạp trước mặt Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ ơi là Kỳ Kỳ, sao lại chơi chiêu này với mình , mình đưa cậu đi khám mà sao cậu kéo mình chết chìm chung luôn vậy!
Kỳ Kỳ kéo nhẹ tay áo tôi, ra hiệu cầu cứu bằng ánh mắt.
Thôi thì… nghĩ đến tình nghĩa hai mươi ba năm bạn thân, tôi đành liều.
Mặt tôi đỏ bừng, nhắm mắt lại, mở miệng nói:
“Dạ phải, chú ạ. Là cháu… cháu có thai, nên mới nhờ Kỳ Kỳ đi cùng đến khám.”
Kỳ Kỳ thở phào, tôi cũng thở phào.
Xong rồi, tôi nói đến vậy rồi, chắc chú Kỳ không nghi ngờ Kỳ Kỳ nữa đâu nhỉ?
Tôi còn tưởng mọi chuyện đã qua, ai ngờ ngay giây tiếp theo, lại có người nữa bước vào:
“Sao mọi người đều ở đây vậy? Có chuyện vui gì à?”
“Ba…” – Tôi hoảng thật sự.
“Viện trưởng.” – Thẩm Tiêu nhanh chóng chào, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy sốc:
“Ba em?” – Anh ấy thì thầm hỏi.
Tôi không còn thời gian trả lời.
“Chú ạ.” – Kỳ Kỳ cũng hoảng loạn, chân mềm nhũn, suýt ngã vào lòng tôi.
Xong rồi xong rồi… đại chiến tu la tới rồi.
“Lão Sầm à, chúc mừng nha, sắp được làm ông ngoại rồi đó!” – Chú Tề cười rạng rỡ.
Xem ra ông chú này đã hạ quyết tâm làm “người truyền tin nhanh nhất thế giới”.
Ba tôi thì há hốc mồm, như sắp rụng cả cằm.
Tôi gần như muốn bật khóc tại chỗ, hoảng loạn nhìn sang Kỳ Kỳ.
Mặt cô ấy cũng nhăn nhúm lại, nhìn khổ sở hết sức.
-4-
“Ba, con…”
Tôi cảm giác như có một ngụm máu gà kẹt ngay cổ họng, nuốt không trôi, mà cũng chẳng thể nhổ ra được.
Tôi thật sự chỉ muốn tự đào hố chôn mình ngay tại chỗ, rồi tưới nước lên. Mười tám năm sau, Tiêu Nhiên tôi lại tái xuất giang hồ, làm tiên nữ một lần nữa!
“Ba… con…”
Trong lòng tôi hét lên như chuột đồng:
Kỳ Kỳ ơi là Kỳ Kỳ, cái gì mà “con có bầu” chứ! Con thì cũng muốn có, nhưng Thẩm Tiêu người ta có chịu phối hợp đâu mà có được!
Tất cả là lỗi của tôi! Không nên kéo bạn thân tới đây ngay từ đầu!
Tôi chỉ định đến bệnh viện một chuyến, “khoe nhẹ” sự hiện diện với Thẩm Tiêu, ai ngờ quên mất là ba tôi và ba Kỳ Kỳ cũng làm việc ở đây.
Mà sao lại đúng lúc hai ông ấy đều xuất hiện chứ?
Ba tôi bình thường cực kỳ bận, từng làm ở khoa cấp cứu, hôm nay có đi kiểm tra phòng đáng ra không ghé khu này.
Ba Kỳ Kỳ thì làm ở nội khoa, cũng không lý nào lại mò đến đây…
Haiz, tất cả đều tại tôi! Tại tôi hết!
Sao tôi lại có thể quên được chứ?
“Ai… ai có thai cơ?” – Ba tôi bắt đầu lắp bắp.
Kỳ Kỳ không dám lên tiếng, tôi cũng im ru.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thẩm Tiêu.
Cảnh này thật quá mức xấu hổ, tôi chớp mắt ra hiệu với anh ấy. Thẩm Tiều ngẩn người một chút, rồi cũng chớp mắt đáp lại.
Tôi lại tiếp tục chớp mắt.
Thẩm Tiêu lại tiếp tục chớp mắt.
…
Chán luôn.
Chớp đến mức muốn lòi con mắt ra rồi, không chơi với anh nữa!