Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-23-
Phiên ngoại ②
Hai bé sinh đôi nhà tôi năm nay ba tuổi rưỡi, tôi thật sự quá đau đầu.
Bé Soạt Soạt thì ổn, ngoan ngoãn nghe lời.
Bé Nhục Nhục thì… đúng là một trận chiến.
Hỏi tôi sợ gì nhất? Chính là dạy Nhục Nhục làm bài tập mẫu giáo.
“Mẹ ơi, con chơi một lát rồi làm bài được không?”
“Không được, mau làm đi. Em gái con làm xong từ lâu rồi, chỉ còn mỗi mình con thôi đấy.”
“Mẹ ơi, bạn con nói sau này nó muốn làm “trùm trường”, “trùm trường” là gì ạ? Có phải nếu con cười với nó thì nó phải gọi con là ba không?”
Tôi cạn lời. Xoa đầu nó:
“Mau làm bài đi.”
Thẩm Tiêu đi làm về rồi – cứu tinh của tôi đến rồi! Tôi có thể chạy thoát.
Nhưng một thảm họa khác bắt đầu…
Thẩm Tiêu cười hiền hậu:
“Nhục Nhục, 5 quả táo cộng với 5 quả chuối là bao nhiêu?”
Nhục Nhục tự tin trả lời:
“Không còn quả nào hết, một quả cũng không còn!”
“Sao lại không còn quả nào chứ?”
Nhục Nhục cười nham hiểm:
“Vì con ăn hết rồi!”
Thẩm Tiêu hít sâu hai lần:
“Được rồi, Nhục Nhục, mình tạm dừng làm toán nhé, giờ chuyển sang môn Ngữ Văn đi. Hôm nay là phần xem tranh kể chuyện, dễ lắm, mình cùng nhìn tranh nha.”
Nhục Nhục chăm chú nhìn tranh một hồi:
“Ba ơi, ba coi nè, con chó trong tranh mập quá trời luôn!”
“Nhục Nhục, ba bảo con xem tranh để kể chuyện, không phải để ngắm chó. Con nhìn kỹ bức tranh xem, có phải một đứa bé đang rửa chân cho ba mình không?”
Nhục Nhục lắc đầu:
“Chưa chắc đâu, có thể nó đang rửa chân cho ông nội cũng nên.”
Thẩm Tiêu vỗ ngực thở dốc:
“Được rồi, vậy thì mình cứ coi như nó đang rửa chân cho ông nội đi.”
Nhục Nhục lại lắc đầu, nở nụ cười ngây thơ vô tội:
“Cũng có thể là đang rửa chân cho anh trai nữa mà!”
“Cái này rõ ràng không hợp lý, chênh lệch tuổi tác không đúng.”
“Hứ!╭(╯^╰)╮ Con nói được là được!” – Nhục Nhục quay sang nhìn tôi:
“Mẹ, mẹ nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
“Mẹ, vậy mẹ thấy con giỏi không?”
“Phải phải phải!”
Việc duy nhất tôi có thể làm, chính là đồng tình với mọi câu nói của một đứa bé ba tuổi rưỡi này.
“Nhục Nhục, đi lấy cho ba một quả táo!” – Thẩm Tiêu đầu hàng.
“Ba muốn táo đỏ, táo xanh, hay táo vàng?”
“Miễn ăn được là được.”
“Vậy ba muốn táo to, táo nhỏ, hay táo vừa vừa?”
Thẩm Tiêu lắc đầu như hết hy vọng:
“Ba không muốn táo nữa, con đi lấy cho ba quả chuối đi.”
Nhục Nhục cười khúc khích:
“Chuối con ăn hết rồi.”
“Vậy con lấy cho ba cây xúc xích nhé?”
“Con cho chó ăn hết rồi, hì hì hì!”
Tôi thật sự cạn lời với thằng bé này – nói nhiều vô địch.
Lúc này, cảnh tượng đúng kiểu: cha thì từ ái, con thì gào thét.
-24-
Phiên ngoại ③
Lễ hội mua sắm 11/11.
Thẩm Tiêu vừa đi làm về, Nhục Nhục đã cầm súng nước chạy ra cửa:
“Ba! Không được nhúc nhích! Con đếm tới ba, ba phải nói “đầu hàng”!”
Nhục Nhục như một tên cướp nhí, còn Soạt Soạt thì khác, từ từ chạy tới, giọng ngọt như đường:
“Ba ơi, con muốn ôm một cái~”
Thẩm Tiêu cúi xuống ôm lấy Soạt Soạt, dịu dàng hôn một cái.
“Bên phải cũng phải hôn nữa.” – Giọng Soạt Soạt mềm mại ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.
Ha ha, giờ thì tôi hiểu vì sao Nhục Nhục bị ghét rồi.
Có một bé gái như chiếc áo bông nhỏ thế này bên cạnh, thằng nhóc kia sao mà được yêu thương cho nổi?
Trong khi người ta bận rộn săn sale, Thẩm Tiêu đang giúp tôi leo rank.
“Anh có được không vậy, đánh nó đi! Thẩm Tiêu, mau đuổi theo!” – Tôi chỉ đạo liên tục, Thẩm Tiêu thì thua tới tấp.
“Lại thua nữa rồi! Anh sao ngốc thế, tự chơi trên điện thoại mình thì toàn thắng, tới lúc chơi giùm em là y như rằng chết hoài!”
“Nhiên Nhiên, em đừng chỉ đạo nữa… hễ em vừa mở miệng là anh thua chắc!”
Tôi “hứ” hai tiếng, rồi chụt một cái lên mặt anh.
“Ban đầu đó nha, nếu anh thắng thì em thưởng hai cái, nhưng vì anh thua liên tục, nên hôm nay chỉ còn một cái thôi, hiểu chưa?”
Thẩm Tiêu cười như đứa ngốc:
“Em sao mà trẻ con thế này?”
Chúng tôi bước ra khỏi phòng, Nhục Nhục và Soạt Soạt đang chơi trong phòng khách.
“You see see you.”
“One day day.”
“eat! eat! eat!”
“you see see you fat!”
Nhục Nhục đang… dạy tiếng Anh cho con chó của mình.
“Tiểu Cá Khô, mày thấy tiếng Anh của tao có good không?”
Tôi bật cười – tiếng Anh gì mà không có câu nào đúng!
Tôi nhìn sang Tiểu Cá Khô – là một chú chó giống Hạ Tư, mũi đỏ đỏ, mắt xanh xanh, là món quà Thẩm Tiêu mang về từ chuyến công tác cho Nhục Nhục.
Ngoan thì ngoan, chỉ có điều… hơi xấu.
Nhà tôi hiện có hai thú cưng: một con mèo, một con chó.
Chó tên là Tiểu Cá Khô, bạn thân của Nhục Nhục.
Mèo tên là Oang Oang, bạn thân của Soạt Soạt.
Thẩm Tiêu đang ôm Soạt Soạt chơi, Nhục Nhục thì nằm bò dưới đất chơi với Tiểu Cá Khô, tôi tranh thủ chụp vài tấm ảnh.
Cuộc sống hiện tại của tôi, thật sự là quá hạnh phúc.
Tối đến, Thẩm Tiêu ôm tôi cười ngốc nghếch.
“Làm gì đấy?” – Tôi liếc anh một cái.
“Tặng quà 11/11 cho bé Nhiên Nhiên nhà anh nè~”
“Thật không?” – Tôi bất ngờ, “Quà em đâu?”
“Là anh nè.” – Thẩm Tiêu cười đáp.
“Hả? Vậy em không cần, đổi món khác đi!”
“Không đổi được.” – Anh khẽ hôn lên trán tôi.
Trời đêm mộng mơ, Thẩm Tiêu khiến tim tôi rung động – và tôi cũng dành cho anh câu trả lời.
[ Hết ]