Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-9-

Chị Triệu Nguyệt của tôi vừa hiền lành lại lễ phép, tri thức, dịu dàng, còn là học bá trong ngành khoa học tự nhiên nữa.

Còn anh tôi là tên công tử ăn chơi, sao xứng nổi với chị ấy?

Không phải tôi hạ thấp anh mình, nhưng trong mắt tôi, chị ấy là tiên nữ, còn anh tôi là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Người như chị Triệu Nguyệt, phải là của tôi mới đúng!

Tôi với chị ấy, một người dịu dàng, một người năng động – trời sinh một cặp còn gì!

Nghĩ đến chị Triệu Nguyệt là tôi vui rạo rực.

Hồi nhỏ mỗi lần tới nhà chị ấy chơi, chị đều dẫn tôi ra tiệm “Coco Home” mua bánh ngọt.

Tôi càng nghĩ càng vui, quyết định về gửi chị ấy vài sticker “vợ iu ơi, dán dán” cho tình cảm thêm mặn nồng.

Còn anh tôi á? Đi chỗ nào mát mát mà ngồi yên!

“Anh, nói thẳng luôn nhé. Em thật lòng nghĩ… anh không xứng với chị Triệu Nguyệt.”

“ Tiêu Nhiên! Em nói gì thế? Anh tệ tới mức đó sao?”

Tôi bĩu môi, chẳng buồn đáp.

Anh tôi đột nhiên thở dài:

“Haiz… Thật ra bọn anh giờ cũng không còn là người yêu nữa. Chị ấy định chia tay anh rồi. Nói là anh ngoài cái mã ra thì chẳng có gì, rỗng tuếch. Chị còn bảo muốn sinh con rồi nuôi một mình.”

Tôi mừng thầm trong bụng. Không chọn anh tôi, chứng tỏ chị Triệu Nguyệt vẫn còn mắt sáng!

“Thế giờ chị Triệu Nguyệt đâu rồi? Sao anh tới đây một mình?” – Tôi hỏi tiếp.

“Anh hối lộ được bạn thân của chị ấy, cô đó nói vài hôm nữa chị sẽ tới khám thai. Nên anh tranh thủ tới sớm làm quen với bác sĩ trước, mong ổng giúp nói vài lời tốt đẹp hộ. Ai dè vừa vào tới, đã thấy tụi em đứng đầy ở đây, hết hồn muốn xỉu.”

Anh tôi nhìn tôi một cái, lại quay sang nhìn Kỳ Kỳ:

“Vậy rốt cuộc hai đứa sao rồi? Ai mới là người mang thai?”

“Là em.” – Kỳ Kỳ ngẩng đầu, bình thản nói – “Em mới là người có thai, không liên quan gì đến Tiêu Nhiên cả.”

-10-

Tôi đang định cảm thán một câu “Kỳ Kỳ thật dám làm dám nhận”, nhưng nghĩ kỹ lại… hình như lúc nãy cô ấy định đổ vạ cho tôi thì phải?

Tôi liếc nhìn con bạn thân một cái – hứ! Phụ nữ a… Lúc nãy ba mày ở đây sao không mạnh dạn mà nhận đi?

“Vậy… cái thai là của ai?” – Anh tôi mắt sáng như đèn pha.

“Là của nam thần của em.”

“Nam thần nào vậy?” – Tôi tò mò đập nồi dìm thuyền, hỏi tới cùng.

“Ờ… là… là người… là người mà cậu… biết…”

“Hả? Là tôi?” – Tôi há hốc mồm – “Cậu đang nói tôi á?”

Tôi nghe nhầm à?

Tai tôi mù rồi?

Hay mắt tôi bị điếc?

“Không không, tất nhiên không phải!” – Kỳ Kỳ cuống lên – “Ý tớ là… là người mà cậu quen thôi!”

Là người tôi quen? Tôi lục tung danh bạ trong đầu, rồi thử thăm dò:

“Hồ Trinh? Tô Dương? Lý Khinh Chu? Dự Phong? Mấy người tớ quen cũng chỉ có vậy…”

Lúc này, anh tôi nhìn Thẩm Tiêu bằng ánh mắt rực lửa – à không, là ánh mắt bâng quơ một cách rõ ràng:

“Là cậu đúng không?”

Thẩm Tiêu đơ người luôn:

“Hả? Ba tôi á? Cái này liên quan gì tới ba tôi?”

Nghe xong câu đó, tôi suýt bị sặc nước miếng mà chết tại chỗ.

Haiz… chỗ này phải nghiêm túc phê bình phát âm ‘chẳng giống ai’ của anh tôi một cái.

Tôi đập mạnh một phát vào vai anh ấy:

“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Đây là em rể anh đấy! Là người yêu em, là đối tượng của em, hiểu chưa? Cái thai của Kỳ Kỳ không liên quan nửa xu nào tới Thẩm Tiêu cả!”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo