Bầu Trời Bé Nhỏ Và Người Cũ - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-11-

Vừa dứt lời, Thẩm Tiêu lén nhìn tôi một cái, tôi bắt sống tại trận.

Ánh mắt anh ấy giống như một con chuột nhỏ vừa trộm được dầu, nhìn tôi đầy mong chờ.

Nhìn gì đấy?

Muốn tôi khen à?

Với cái vẻ mặt ngu ngơ đáng yêu như vậy, đây còn là nam thần ngành Y lạnh lùng ngày nào không?

Tôi không nhịn được trong đầu lẩm bẩm 800 lần:

Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, năm nay anh 28 rồi, không phải 18, càng không phải 8 tuổi! Đừng có nhìn tôi bằng cái mặt non nớt đó nữa được không!

Tôi là kiểu người nội tâm phong phú, rảnh rỗi một mình là có thể diễn cả vở kịch trong đầu.

“Vậy nên, Kỳ Kỳ à, nam thần cậu nói là ai?” – Tôi quay sang hỏi tiếp.

(Có lúc tôi gọi bạn là Kỳ Kỳ, có lúc là Tề Kỳ, dù gì phát âm cũng như nhau.)

“Nam thần của tớ là em họ của Hồ Trinh. Một tổng tài hơi… không bá đạo lắm, nhưng đúng gu của tớ.

Lần đó anh ấy đến thăm ông nội tớ, vừa gặp là tớ đã trúng tiếng sét ái tình, rồi thì…”

Trời ơi! – Tôi la lên trong đầu –

Chơi lớn quá rồi đó Kỳ Kỳ!

Tôi tưởng chiều nay chúng tôi sẽ buôn chuyện tới tận tối cơ, ai ngờ ba tôi lại đột ngột quay về tầm ba bốn giờ chiều.

Ông ấy bình thường toàn 8–9 giờ tối mới tan làm , hôm nay lại về sớm lạ thường.

“Ba, hôm nay sao ba về sớm vậy ạ?” – Anh tôi hỏi vu vơ.

“Về sớm cái đầu mày!” – Ba tôi bắn ngay một câu không cần nhắm.

-12-

Hahaha, Tiêu Triết à Tiêu Triết, anh muốn nịnh nọt mà vỗ nhầm mông ngựa thành móng ngựa rồi ! Ai bảo anh nhiều chuyện!

“Ba về sớm thế này, tụi con còn chưa kịp thống nhất lời khai nữa mà…” – anh tôi lầm bầm.

Ba tôi không nói nhiều, tặng ngay cho anh ấy một cú đá.

Cứ vậy, tôi với bạn thân lên xe Thẩm Tiêu, ba tôi và anh tôi mỗi người tự lái xe, một đoàn hùng hổ kéo nhau về nhà.

Chú Tề hôm nay bận rộn lắm, chuẩn bị tranh cử phó viện trưởng nên không về cùng.

Nhà Kỳ Kỳ gần nhà tôi, hai gia đình thân nhau như ruột thịt.

Tôi tưởng mấy chuyện gặp ở bệnh viện đã đủ ly kỳ rồi, ai dè chuyện sốc hơn lại đang chờ sau cánh cửa.

Vừa định bước vào phòng khách, tôi đã nghe mẹ tôi nói:

“Lão Vương à, hay là anh ở lại ăn cơm tối nhé?”

Tôi rõ ràng thấy ba tôi lảo đảo một cái, haha, cười chết mất!

Ba ơi, xin ba giữ gìn sức khỏe!

May mà Thẩm Tiêu phản ứng nhanh như chớp, đỡ ba một cái, nếu không chắc ba tôi tự vấp dây giày té ngửa.

Tôi không thể không công nhận, bạn trai tôi có ích hơn anh tôi nhiều!

Còn cái ông anh ngốc nhà tôi, cái gì cũng không biết, vô tâm vô tính!

Ba tôi còn đang định bước vào, mẹ tôi lại thả thêm một quả bom:

“Lão Vương à, hay là anh cứ ở lại đi, để tôi gọi điện hỏi anh ấy khi nào về.”

Tôi cười tới nội thương luôn!

Lão Vương?

Ai cơ?

Có phải là “lão Vương nhà bên” không?

Sao tôi chưa từng nghe nói nhà mình có nhân vật này?

Ba ơi ba, dù tim ba có khoẻ mạnh, kiểu này cũng dễ bị doạ đến rối loạn nhịp tim rồi đó!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo