Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Văn phòng <Thế giới Tài chính> lúc nào cũng tấp nập.
Tiếng giày cao gót gõ cộc cộc, trộn lẫn với mùi nước hoa đắt tiền.
Tôi đứng trước bàn làm việc của tổng biên tập, nghiêm túc gằn từng chữ một hỏi:
“Tại sao lại lén đổi cơ hội phỏng vấn tổng giám đốc tập đoàn Tạ Thị của tôi cho Lý Dao?”
Tổng biên tập lảng tránh pha trò:
“Lần này phỏng vấn Tạ Vũ Xuyên là chuyện lớn của <Thế giới Tài chính>, cô còn ít kinh nghiệm, để Lý Dao đi cho yên tâm.”
Tôi kìm nén cơn giận:
“Nhưng cơ hội này là do tôi giành được.”
Tạ Vũ Xuyên xưa nay chưa từng lộ diện trước công chúng.
Để giành được quyền phỏng vấn, tôi đã cật lực suốt ba tháng trời.
Từ việc lên ý tưởng, chuẩn bị tài liệu, viết đề cương, thậm chí đang truyền dịch vì sốt cao vẫn mở họp qua video, tất cả là để giành lấy cơ hội đó.
Ngay cả bản thảo phỏng vấn cũng là tôi dày công mài dũa từng chữ, sao có thể dễ dàng nhường cho người khác.
Tiếng giày cao gót dừng lại trước mặt tôi.
Lý Dao mặc váy ôm màu xám khói, đôi chân dài thon thả được bao phủ bởi tất da mỏng.
Cô ta nghiêng người dựa vào bàn tổng biên tập, khoanh tay, cười ngọt ngào:
“Thì sao chứ, người được cử đi phỏng vấn vẫn là tôi.”
“Cũng phải cảm ơn cô đã viết sẵn bản thảo, giúp tôi tiết kiệm bao công sức.”
“Còn cô ấy à...”
Cô ta nhếch mép cười một cách ác ý:
“Cô thay tôi đi phỏng vấn tổng giám đốc Trương nhé, tám giờ tối mai, tại phòng tổng thống của khách sạn.”
“Ông Trương rất thích các cô gái trẻ đẹp, nhớ ăn mặc gợi cảm chút, đừng để ông ấy thất vọng đấy.”
Cô ta rút điện thoại ra, làm ra vẻ bất ngờ kêu lên:
“Ui chao, người bên Tạ Thị đến đón tôi rồi.”
Tôi tức đến run người, còn Lý Dao thì đã vui vẻ ngồi lên xe công vụ, phóng đi mất.
Khói xe táp vào mặt tôi, như thể gương mặt cười nhạo của Lý Dao.
Tôi nghiến răng, giơ tay vẫy một chiếc taxi phía sau:
“Theo chiếc xe phía trước.”
Đã xuyên thành nữ chính trong truyện ngược thì kiểu gì cũng phải lật kèo thắng lợi, tôi, Giang Thần Hi, trong từ điển sống không có hai chữ “thoả hiệp”.
Cứ để thực lực phân thắng bại, xem ai giành được quyền phỏng vấn.
2
Địa điểm tổ chức hội nghị tài chính nằm ở phố tài chính, thảm đỏ trải dài trước cửa, các lễ tân mặc đồng phục chỉnh tề cúi chào khách quý.
Các quý ông mặc vest sang trọng, các quý bà đeo trang sức lấp lánh, tất cả đều là tinh anh thương giới từ khắp nơi trên thế giới.
Tôi đến muộn hơn Lý Dao mười phút.
Vừa bước xuống xe đã thấy cô ta đang lạch bạch trên đôi giày cao gót mười phân, vội vã bước đến bên một người đàn ông cao lớn, nịnh nọt cười nói:
“Tổng giám đốc Tạ, cảm ơn anh đã khen bản thảo của tôi. Bây giờ có thể bắt đầu phỏng vấn chưa ạ?”
Tôi không chịu thua, bước nhanh đến phía sau cô ta, trực tiếp hỏi:
“Anh Tạ, tôi là Giang Thần Hi, người đã liên hệ với trợ lý đặc biệt của anh. Xin hỏi, trước việc giá dầu thô toàn cầu tăng 0,2%, các công ty năng lượng ở nước ngoài của tập đoàn Tạ Thị sẽ ứng phó thế nào?”
Ánh đèn chùm pha lê hắt xuống, tôi nhìn rõ khuôn mặt của Tạ Vũ Xuyên.
Trước buổi phỏng vấn, tôi từng nghe vô số lời đồn về anh ta.
Biết rằng anh ta là con ngoài giá thú của đời tổng giám đốc trước.
Từ nhỏ sống nghèo khó, tự mình vượt qua vô số anh em tranh đấu để giành được vị trí tổng giám đốc hiện tại của Tạ Thị.
Anh ta có thiên phú kinh doanh xuất sắc, thủ đoạn mạnh mẽ.
Chỉ sau bốn năm tiếp quản Tạ Thị, anh ta đã tăng gấp đôi giá trị thị trường cho công ty, trở thành ông trùm thương mại không thể lay chuyển.
Có người nói anh ta xấu xí, có người nói anh ta điên rồ, có người nói anh ta độc đoán.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp Tạ Vũ Xuyên, anh ta mặc vest vừa vặn ôm sát thân hình cao lớn, rắn chắc.
Ngũ quan sâu sắc, nét mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh, khí chất mạnh mẽ và áp lực.
Tôi nghe thấy tim mình ngừng đập.
Một vẻ đẹp quá đỗi quyến rũ.
Và cũng quá đỗi... quen thuộc.
Tạ Vũ Xuyên nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt anh ta rất đen, như một hồ nước tĩnh lặng mà sâu hun hút, phản chiếu mỗi mình tôi trong đó.
Mà tôi thì như con mồi bị mắc lưới nhện, tim ngừng đập, toàn thân bất động.
Tạ Vũ Xuyên bỗng nhếch môi cười khẽ.
Tôi lạnh sống lưng nhận ra.
Đây đâu phải Tổng giám đốc Tạ Vũ Xuyên của tập đoàn Tạ Thị gì đó!
Rõ ràng là người bạn trai cũ bệnh kiều mà tôi đã bỏ rơi bảy năm trước, Tạ Quyễn!!!