Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Dưới ánh đèn sân khấu, những đường cơ săn chắc ẩn hiện dưới lớp vest đen, thân hình cao lớn, vai rộng chân dài.
Tạ Vũ Xuyên hơi nhíu mày, đôi mắt sắc như chim ưng khóa chặt lấy tôi, vẻ mặt bình thản.
Luật nhân quả đúng là chẳng sai bao giờ.
Lúc chia tay, tôi và Tạ Quyễn cãi nhau rất căng.
Để níu kéo tôi, anh ta đã bỏ cả lòng kiêu hãnh, làm vô số chuyện hèn mọn.
Anh đứng dưới nhà tôi ba ngày ba đêm, gió mưa không rời, như một pho tượng cô đơn.
Còn tôi thì đã lên chuyến bay sang Mỹ.
Thiếu niên mười tám tuổi chẳng có mưu tính hay lo toan xa gì, chỉ có một trái tim nhiệt huyết và cố chấp.
Qua Thái Bình Dương, anh gửi tin nhắn, gọi điện cầu xin tôi:
“Thần Hi, em đang ở đâu? Tại sao lại chia tay anh? Anh sai ở đâu, anh sẽ sửa hết.”
“Anh đi làm suốt ba tháng, vừa đủ tiền mua vé sang Mỹ.”
“New York rộng quá, anh không tìm thấy em.”
“Hi Hi, em ở đâu? Làm ơn, trả lời anh đi.”
“...Giang Thần Hi, anh hận em đến chết mất.”
Tôi học xong cử nhân và thạc sĩ ở Mỹ, bốn tháng trước mới về nước, vào làm ở <Thế giới Tài chính>, trở thành phát thanh viên tài chính.
Nào ngờ tình tiết rẽ hướng, Tạ Quyễn được gia tộc họ Tạ đón về.
Anh l không còn là sinh viên nghèo khổ nữa, mà trở thành ông trùm tài chính nắm trong tay trăm tỷ và quyền sinh sát, Tạ Vũ Xuyên.
Bảy năm trước tôi trêu đùa tình cảm của thiếu niên chưa hắc hóa, giờ tới lượt tôi trả nợ.
Lý Dao vẫn không ngừng ba hoa.
Cô ta ghé sát vào người Tạ Vũ Xuyên, phần trên cơ thể gần như dán chặt lấy anh:
“Xin lỗi tổng giám đốc Tạ, để anh chê cười rồi. Cô này là nhân viên mới, không có kinh nghiệm, cứ thích giành phần.”
Cô ta quay sang tôi, lộ ra vẻ mặt khinh thường:
“Giang Thần Hi, mau tránh ra, đừng ở đây vô lễ mất mặt nữa.”
Tôi vừa mở miệng chưa kịp nói gì, Tạ Vũ Xuyên đã lạnh lùng thốt ra một chữ:
“Cút.”
Tức thì, cả hội trường đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Kinh ngạc, giễu cợt, hóng chuyện, ánh mắt như mũi dao đâm thẳng vào tôi.
Trái tim tôi thắt lại, ngực như bị đè bởi một tấm khăn ướt nặng trĩu.
Tôi đã phụ lòng Tạ Vũ Xuyên, anh không cần phải cho tôi mặt mũi gì cả.
Lý Dao ỷ thế hiếp người, giọng càng lớn như muốn cả hội trường thấy tôi mất mặt:
“Nghe thấy chưa, tổng giám đốc Tạ bảo cô cút!”
Không khí đông cứng lại.
Tạ Vũ Xuyên nhíu mày, đẩy Lý Dao ra, giọng điệu không tốt:
“Tôi bảo cô cút đấy.”
Ánh mắt anh lại nhìn về phía tôi, như đang ngắm con mồi trên mạng nhện, nghiến răng hàm, trầm giọng đầy sát khí:
“Giang Thần Hi, em còn trở về à.”
4
Dưới sự dẫn dắt của trợ lý, tôi lơ ngơ ngồi xuống khu vực phỏng vấn.
Trước giờ Tạ Vũ Xuyên chưa từng nhận lời phỏng vấn nào, tất cả mọi người ở đây đều dỏng tai lên, ánh mắt ngấm ngầm liếc về phía tôi.
Tôi nghe có người thì thầm bàn tán:
“Cô gái đó là ai thế? Mà mời được cả tổng giám đốc Tạ?”
“Không rõ nữa, nghe nói cô chủ nhà họ Triệu giật dây cho một cuộc phỏng vấn mà tổng giám đốc Tạ còn chẳng buồn nể mặt.”
Ánh mắt đầy ác ý của Lý Dao như muốn xuyên thủng người tôi.
Tạ Vũ Xuyên ngồi đối diện tôi, ra vẻ ung dung, thoải mái dựa vào lưng ghế, giọng lười nhác đáp lại câu hỏi tôi đã đưa ra từ trước:
“Ngân hàng Trung ương châu Âu trong năm nay đã giảm lãi suất lần hai, nhưng xu hướng lạm phát ở khu vực đồng Euro chưa chắc đã giảm, giá dầu thô tăng chủ yếu do rủi ro trong sản xuất và vận chuyển ở khu vực Trung Đông…”
Giọng điệu lịch thiệp, câu từ chuyên nghiệp.
Anh duỗi chân ra rất tự nhiên, đôi giày da sáng bóng chạm vào mép giày của tôi.
Tôi hít sâu một hơi lạnh, cảm giác toàn thân như căng cứng, các tế bào đều gào thét trong đầu tôi.
Nếu tôi không cảm nhận nhầm.
Thì mới vừa rồi, Tạ Vũ Xuyên đã móc nhẹ vào bắp chân tôi.
Y hệt như mỗi lần sau khi hôn nhau ngày trước, anh luôn như một con mèo lớn được vuốt ve, dùng cái “đuôi” vô hình quấn lấy chân tôi.
Lần đầu tiên hôn nhau là sau kỳ thi đại học, Tạ Vũ Xuyên cầm giấy báo trúng tuyển tìm đến tôi, đòi tôi thực hiện lời hứa.
Tạ Vũ Xuyên như con sói đói lâu ngày, nâng tôi ngồi lên đùi mình.
Giây tiếp theo, anh cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn sâu cuồng nhiệt, như muốn chiếm lấy toàn bộ hơi thở, anh cắn lấy môi tôi không chút lưu tình.
Tôi bị hôn đến mức không thở nổi, yếu ớt đẩy ngực anh:
“Đừng cắn…”
Đáp lại tôi là nụ hôn càng sâu và mãnh liệt hơn của Tạ Vũ Xuyên.
Thậm chí tôi cảm nhận rõ rệt nhịp tim đập thình thịch của anh, gấp gáp và mạnh mẽ, đành bất lực bấu lấy tấm lưng rắn rỏi của anh.
Anh chạm đến một chỗ khiến tôi bất chợt run lên, bảy hồn tìm lại được sáu vía, vội run rẩy đè tay anh lại:
“Không… không được, chỗ này không được.”
Giọng Tạ Vũ Xuyên khàn đặc: “Tại sao không được?”
Tôi dùng sức đẩy anh ra: “Chỉ được hôn một cái, phần thưởng khác thì không.”
“Khỉ thật.”
Bị chặn ngang giữa chừng, gân xanh trên cổ Tạ Vũ Xuyên nổi cả lên:
“Giang Thần Hi, em đùa anh phải không?”
Anh thở dốc từng nhịp, giọng trầm và khản đặc:
“Huấn luyện anh vui lắm hả?”
“Em coi anh là chó của Pavlov, nghe thấy mệnh lệnh của em là bắt đầu chảy nước miếng hả?”
Tôi còn chưa kịp đáp, Tạ Vũ Xuyên đã cong môi cười giễu:
“Ừ, đúng là vui thật.”
“Ai bảo anh lần nào cũng mắc bẫy của em.”
Anh nhẹ nhàng lau vết nước ở khóe môi tôi, ngả người ra sau, giọng bất cần:
“Nói đi, lần này lại có nhiệm vụ gì cho anh?”