Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[Tháng 5 năm 20X8]
Tên cầm thú Trương Sâm kia lại dám xâm hại nữ sinh.
Tôi đã giúp nữ sinh bị xâm hại đó báo cảnh sát, nhưng vì thiếu chứng cứ nên không bắt được hắn.
Đáng giận, tôi phải nghĩ cách.
[Ngày 13 tháng 6 năm 20X8, ngày hội nghị tài chính]
Cuối cùng tôi đã gặp lại Tạ Vũ Xuyên.
Anh trưởng thành hơn, mà dường như cũng chẳng thay đổi gì.
Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, đẹp trai đến mức khiến người ta mềm nhũn chân.
Nhưng sao anh không có hành động gì?
Phải dùng biện pháp mạnh hơn thôi.
[Ngày 14 tháng 6 năm 20X8]
Lý Dao bảo tôi đi phỏng vấn Trương Sâm, tôi biết, cô ta và tên cầm thú đó cấu kết muốn ra tay với tôi.
Tôi nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.
Vừa có thể thu thập chứng cứ Trương Sâm quấy rối tình dục, vừa có thể “gài bẫy” Tạ Vũ Xuyên.
Tôi điều tra kỹ rồi, thuốc hãng A có thể khuếch đại ham muốn, mà không có tác dụng phụ.
Tối hôm đó, tôi uống thuốc, rồi gọi Tạ Vũ Xuyên đến khách sạn.
Tạ Vũ Xuyên, nếu anh không đến...
Em sẽ không tha cho anh đâu.
14
Nhật ký kết thúc tại đây.
Tôi kéo thư mục đó vào thùng rác, xóa vĩnh viễn.
Câu chuyện của tôi và anh, về sau vẫn còn rất dài rất dài.
Nhưng lần này, Tạ Vũ Xuyên thật sự ở bên tôi, không còn cần đến những dòng chữ lạnh lẽo nữa.
Người từng được anh ôm bằng sự cuồng nhiệt cuộn trào như núi lở biển gầm.
Sao có thể không yêu anh cho được.
Điện thoại “ting” một tiếng, Tạ Vũ Xuyên nhắn:
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Tôi trả lời: “Tôm hùm xào tỏi, gà kung-pao, cải thìa xào nấm.”
“Được, anh đi mua. Em xem anh đang ở đâu?”
Tôi không nhịn được cười, mở app định vị, nhắn lại:
“Anh đang ở chi nhánh phía nam thành phố.”
Tạ Vũ Xuyên hài lòng gửi lại tôi một sticker “cún con dính dính”:
“Trả lời đúng rồi.”
“Hãy nhớ, anh thuộc về em.”
“Em phải luôn luôn dõi theo anh đấy nhé!”
15
Ngày tháng trôi như nước.
Xuân đi thu đến, mặt trời mọc rồi lặn.
Hoa đào nở rồi tàn, lá xanh rồi úa.
Có tôi ở bên, giờ đây Tạ Vũ Xuyên không còn mất ngủ hay lo âu nữa.
Chúng tôi sống hạnh phúc và yên ổn mỗi ngày.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi và Tạ Vũ Xuyên ở nhà cùng cắt bánh sinh nhật.
Ngay cả bản thảo bài phỏng vấn, tôi cũng dày công trau chuốt từng chữ, quyết không dễ dàng nhường cho ai.
“—— Thần Hi, anh nói cho em một bí mật.”
“Nếu em bỏ anh lần nữa, anh sẽ chết mất.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt như ngân hà rực rỡ, chất chứa muôn ngàn tình ý.
Cún con nếu lại bị chủ bỏ rơi, sẽ chết đấy.
Đó là bí mật lớn nhất của Tạ Vũ Xuyên.
Ánh nến mờ ảo như giấc mộng không bao giờ tàn.
Tôi dường như lại thấy được Tạ Vũ Xuyên năm mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh.
Ánh nắng xuyên qua mái hiên và tán cây rậm rạp, in bóng loang lổ trên con đường đá xanh.
Thiếu niên dáng người gầy, vai rộng chân dài, đồng phục rộng thùng thình mặc lên người anh lại trông vô cùng đẹp trai, anh vung một quyền đánh bay tên côn đồ định cướp tôi.
Trán anh bị dao cứa một đường, anh chẳng bận tâm mà chỉ lau máu đi, ánh mắt nhìn tôi chợt sáng lên, như thể vừa thấy con búp bê mà mình yêu thích:
“Này, em đẹp thật đấy. Em tên gì vậy?”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim tôi như chú thỏ con trong lồng ngực, nhảy loạn cả lên.
Tôi nghĩ, tôi đẹp thật sao?
Rõ ràng anh mới là người đẹp mà.
Trong ánh nến chập chờn, tôi nhìn sườn mặt góc cạnh của Tạ Vũ Xuyên, cười cong cả mắt.
Tôi nghiêng người qua, hôn lên môi anh, dùng giọng chỉ anh nghe thấy để đáp lại:
“Em cũng vậy.”
Nếu rời xa anh một lần nữa, em cũng sẽ chết mất.
Ai nói chỉ có nam chính trong truyện ngược này là có bệnh?
Ngày anh yêu em.
— Em cũng đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi.