Bảy năm sau khi tôi chia tay bạn trai bệnh hoạn - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi hắng giọng:

 

“Em muốn anh trở thành trụ cột quốc gia.”

 

“…” Tạ Vũ Xuyên sâu kín liếc tôi một cái: “Sao em không bảo anh làm Tổng thống Mỹ luôn đi.”

 

Tôi nghĩ ngợi một lát: “Thôi, cái đó thì quốc tịch hai ta không đủ.”

 

Hồi ức khép lại, nhìn Tạ Vũ Xuyên mặc âu phục gọn gàng trước mặt, tôi khẽ thở ra một hơi.

 

Giờ thì đúng là Tạ Vũ Xuyên đã trở thành trụ cột quốc gia thật.

 

Chỉ là, tất cả chuyện này đều chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Tạ Vũ Xuyên bỗng nhướng mày:

 

“MC Giang, cô đang nghe tôi nói đấy chứ?”

 

Tôi giật mình, luống cuống lật sang một trang bản thảo phỏng vấn:

 

“Cảm ơn câu trả lời của anh. Thưa anh Tạ, gần đây anh đã quyên góp 10 tỷ cho công trình xây dựng cơ sở hạ tầng quốc gia, xin hỏi vì lý do gì ạ?”

 

Câu hỏi này dễ trả lời mà, có thể nói là vì xây dựng đất nước, vì hoạt động từ thiện, vì danh tiếng tập đoàn Tạ thị…

 

Tùy tiện chọn đại một lý do là được.

 

Chỉ thấy Tạ Vũ Xuyên hơi nhướng mắt, cong môi cười như không cười, chậm rãi nói:

 

“Chỉ là nhiệm vụ chủ nhân giao thôi.”

 

“…”

 

Như một tiếng sấm sét vang dội giữa trung tâm hội trường.

 

Cả hội trường lặng ngắt như tờ, sững sờ nhìn Tạ Vũ Xuyên, thậm chí có người còn làm rơi ly sâm panh xuống đất.

 

“Không ngờ đấy, tổng giám đốc Tạ lại có sở thích này…”

 

“Chơi lớn vậy hả?!”

 

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cậu không muốn sống nữa à?!”

 

Trong vô số ánh mắt khác nhau của mọi người, Tạ Vũ Xuyên liếm nhẹ răng hàm, cười nửa tà nửa ngả ngớn:

 

“Nhiệm vụ hoàn thành rồi, cô nói xem, chủ nhân sẽ thưởng gì cho tôi đây?”

 

5

 

Cái gì mà chủ nhân?! Cái gì mà phần thưởng?!

 

Trong mấy năm tôi không có mặt, Tạ Vũ Xuyên đã khai phá ra sở thích kinh khủng gì vậy?!

 

Tôi thậm chí không dám tưởng tượng dòng tít trang nhất ngày mai sẽ viết gì.

 

<Chấn động! Tổng giám đốc Tạ Thị lần đầu xuất hiện, hóa ra lại là M?!>

 

Tôi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi:

 

“Vậy, xin hỏi anh làm thế nào mà có được cái, ặc, sở thích đó vậy?”

 

Anh mặt mày lạnh tanh, giọng u ám:

 

“Từ nhỏ đã bị người ta huấn luyện như chó, đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt.”

 

“Làm tốt thì cho chút ngọt ngào; làm không tốt thì đến một nụ cười cũng không cho.”

 

“Cô nói xem, tôi học được từ ai?”

 

Tôi chậm rãi há hốc mồm.

 

Khoan đã.

 

Người mà Tạ Vũ Xuyên nói tới…

 

Sao nghe giống tôi thế?!

 

Sau khi nhận ra mình là nữ chính xuyên thư trong một truyện ngược, tôi từng tính đến khả năng một ngày nào đó sẽ bị Tạ Vũ Xuyên, lúc đó đã tha hóa nhốt lại, làm mấy chuyện “anh anh em em”, một tháng không xuống giường nổi mấy lần.

 

Trở thành một dạng “búp bê rách” theo nghĩa nào đó.

 

Vì để tự cứu mình, tôi bắt đầu nỗ lực chỉnh đốn nam chính biến thái.

 

Mỗi sáng kiểm tra bài tập tối hôm trước, làm tốt thì mới được nói chuyện với tôi. 

 

Thuộc lòng 24 chữ giá trị cốt lõi Xã hội chủ nghĩa thì tôi mới cho ăn trưa cùng. 

 

Ngày nào cũng phải lên lớp, không được trốn tiết, tôi mới cười với anh.

 

Tôi đã thật sự biến một tên học sinh cá biệt ngỗ ngược thành một thiếu niên ưu tú văn minh tiến bộ.

 

Ai ngờ tôi chỉnh đốn đến mức…

 

Chỉnh ra luôn sở thích mới trời ơi đất hỡi của nam chính?!

 

Đầu tôi tê cứng, miệng lại nhanh hơn não:

 

“Ồ, vậy anh đã nói cảm ơn chưa?”

 

“……?”

 

Dường như bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ một luồng khí đen bốc lên sau lưng Tạ Vũ Xuyên.

 

Anh nheo mắt, giọng nguy hiểm đến cực điểm:

 

“Thật đúng là, cảm – ơn – cô ấy – quá.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo