Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Vũ Xuyên thở hổn hển, như một con sư tử bị chọc giận, hai mắt đỏ rực, gắt gao nhìn Trương Sâm.
Trương Sâm hoảng loạn lùi lại một bước, nhưng chưa kịp đứng vững, Tạ Vũ Xuyên đã lao tới như một mũi tên, cơ thể anh như cây cung căng cứng, nắm đấm mang theo gió mạnh mẽ nện thẳng vào mặt Trương Sâm.
“A!!”
Máu mũi ông ta phun như suối.
Tạ Vũ Xuyên đấm liên tiếp vào bụng ông ta, rồi nâng gối thẳng vào ngực.
Trương Sâm hoàn toàn không chống đỡ nổi, mặt mũi bầm dập, máu chảy thành dòng.
Tạ Vũ Xuyên nghiến răng ken két, giọng anh như từ địa ngục vọng lên:
“Tay nào của ông chạm vào cô ấy?”
Anh dẫm mạnh lên tay của Trương Sâm
“Tay trái?”
“Hay tay phải?”
“Rắc rắc”—rõ ràng là tiếng xương gãy.
Trương Sâm gào lên thảm thiết như bị heo chọc tiết.
Tạ Vũ Xuyên không đổi sắc mặt, lại nhấc chân lên.
“Rắc rắc”—lần này là xương cẳng chân.
Trương Sâm đau đớn lăn lộn, toàn thân đầy vết thương, máu nhuộm đỏ cả sàn.
Bị trút giận, ông ta sắp chết đến nơi.
Không ổn rồi, không thể để Tạ Vũ Xuyên giết người tại đây.
Tôi cố gắng gượng dậy, kéo nhẹ cổ tay Tạ Vũ Xuyên:
“Giao ông ta cho cảnh sát đi.”
Người vừa nãy còn như núi lửa phun trào, vậy mà chỉ một cái kéo tay nhẹ nhàng của tôi đã khiến anh dừng lại.
Tạ Vũ Xuyên nhắm chặt mắt, lửa giận trong mắt dần nguội đi.
Anh lạnh lùng gọi điện báo cảnh sát, lôi Trương Sâm đã ngất xỉu ra ngoài.
Đóng cửa lại, Tạ Vũ Xuyên cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng, lau sạch máu trên tay.
Sau đó, anh mới nhẹ nhàng, cẩn thận chạm vào mặt vào tay tôi:
“Hi Hi, em không sao chứ?”
Cơ thể tôi khẽ giật, mặt nóng bừng:
“Em không sao, nhưng thuốc này... không ổn lắm.”
8
Tạ Vũ Xuyên sững người một lát.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh hiểu ý tôi.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên mờ ám, nhiệt độ cũng âm thầm tăng cao.
Tôi quay mặt đi, khẽ nói:
“Anh... giúp em được không?”
Ánh mắt Tạ Vũ Xuyên tối sầm, yết hầu lăn mạnh.
Anh bất ngờ kéo chân tôi, cơ thể vạm vỡ như núi đè xuống, đôi mắt anh sâu như hắc diệu thạch, nóng rực như lửa, lại tĩnh lặng như mặt hồ sâu.
Trong mắt anh có giằng co, có kìm nén:
“Thần Hi, em chắc chắn chứ?”
Tôi dùng hai tay ôm cổ anh, kéo anh xuống, ghé sát tai anh thì thầm:
“Tạ Vũ Xuyên, anh còn là đàn ông không vậy?”
Hai mươi phút sau, tôi đã phải trả giá vì câu nói ấy.
Ga trải giường mềm mại trơn láng ma sát lên làn da.
Mồ hôi nhỏ giọt từ trán Tạ Vũ Xuyên rơi xuống cổ tôi.
Ánh mắt anh bừng cháy cảm xúc mãnh liệt, tay nhẹ nhàng vuốt má tôi như cánh lông vũ lướt qua, nhưng mang theo sức mạnh không thể kháng cự.
Anh cúi đầu, môi áp sát tai tôi, thì thầm gọi tên tôi:
“Thần Hi, Hi Hi...”
Những nụ hôn như mưa rơi xuống.
Mặt tôi đỏ bừng, tay cào mạnh lưng Tạ Vũ Xuyên:
“Ư... đừng...”
Tạ Vũ Xuyên cắn môi tôi, tôi nghe thấy anh cười một tiếng:
“Thần Hi, còn dám nói anh không phải đàn ông không?”
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, muốn cầu xin, nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào.
Về sau, đến khóc tôi cũng không khóc nổi nữa.