Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Tôi ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh lại.
Mơ màng mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã không còn ở khách sạn nữa mà đang nằm trên một chiếc giường kiểu Âu xa hoa cực lớn.
Trên trần nhà cao vút treo một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, cả bức tường phía trước là cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh nắng tràn vào không chút cản trở, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp và sáng bừng.
Bên ngoài là khung cảnh khu vườn xinh đẹp.
Đây là... đâu vậy?
Tôi trở mình, nhe răng trợn mắt.
Môi bị cắn rách, eo đau chân mỏi.
Bụng dưới thì căng tức.
Tôi không nhịn được chửi thầm một câu.
Tạ Vũ Xuyên, đồ khốn.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, hơi thở nóng rực phả bên tai:
"Tỉnh rồi à? Tinh thần khá ghê, còn sức mắng anh nữa."
"Đây là đâu?"
"Nhà anh." Tạ Vũ Xuyên cúi đầu hôn tôi một cái, "Lúc em ngủ, anh lén đưa em về đây."
Tôi nhớ lại cảnh tượng đêm qua, lập tức bật dậy, nhưng vì đau lưng nên đành yếu ớt nằm xuống:
"Trương Sâm sao rồi?"
Anh đưa tay qua nhẹ nhàng xoa lưng cho tôi:
"Trương Sâm đã bị cảnh sát bắt rồi."
Giọng Tạ Vũ Xuyên mang theo một tia tàn nhẫn:
"Còn Lý Dao và tổng biên tập của các em, không ai chạy thoát được."
Tôi yên tâm hơn, "ừ" một tiếng, rồi dựa đầu vào bờ ngực rắn rỏi của anh, hưởng thụ sự yên bình hiếm hoi.
Tạ Vũ Xuyên như con mãnh thú đã no nê, rúc mặt vào cổ tôi dụi dụi, rồi mới luyến tiếc đứng dậy mặc quần áo.
Anh có dáng người tam giác ngược điển hình, cơ bắp sắc nét rắn chắc, đầy sức mạnh và nam tính.
Eo thon mạnh mẽ, bắp tay, ngực, tám múi cơ bụng, cả đường cơ xiên đều đầy đủ.
Làn da màu lúa mạch mượt mà quyến rũ, nhưng lúc này trên lưng anh chi chít những vết cào xước.
Má tôi dần đỏ lên, quay mặt đi chỗ khác.
Lúc ấy tôi gần như phát điên rồi, làm gì còn kiểm soát được lực tay.
Tôi cố gắng ngồi dậy mặc quần áo, thì đột nhiên phát hiện trên tay mình có một chiếc nhẫn.
Là nhẫn trơn, bạch kim, bên trên khắc hai chữ “J&X”, vừa khít với ngón áp út của tôi.
Tôi sững người: "Là anh đeo cho em à?"
Tạ Vũ Xuyên lại tỏ vẻ còn ngạc nhiên hơn tôi:
"Tối qua em ăn sạch anh như vậy rồi, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm?"
Tôi suýt nữa không giữ nổi biểu cảm.
Tối qua tôi khóc đến khản cả giọng, quỳ trên thảm quay đầu lại van xin anh, anh còn chẳng chịu nhẹ tay chút nào.
Là ai ăn sạch ai chứ?!
Ngón tay thon dài của Tạ Vũ Xuyên vuốt ve chiếc nhẫn trên tay tôi, rồi đưa cho tôi một chiếc nhẫn khác:
"Hi Hi, giúp anh đeo vào.”
“Chúng ta kết hôn đi."
Chiếc nhẫn đó là một cặp với nhẫn của tôi, chỉ rộng hơn chút, khắc hai chữ “X&J”.
Tôi khẽ sờ lên ký hiệu trên nhẫn, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi:
"Tạ Vũ Xuyên, nếu kết hôn với anh, anh có kiểm soát em không?"
Đây cũng là lý do ban đầu tôi muốn rời xa Tạ Vũ Xuyên.
Theo kịch bản gốc, Tạ Vũ Xuyên là người bệnh kiều bẩm sinh.
Anh có ham muốn kiểm soát cực độ, sẽ cài định vị và giám sát trong điện thoại tôi, lắp camera trong phòng để theo dõi mọi hành động của tôi.
Cấm tôi ra ngoài, kiểm soát các mối quan hệ, không cho tôi đi làm.
Thậm chí về sau, phạm vi hoạt động của tôi chỉ có thể gói gọn trong căn biệt thự anh mua và giường của anh.
Thế giới của tôi, chỉ có thể có mỗi anh.
Điều đó không bình thường, cũng không lành mạnh.
Anh lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm:
"Anh sẽ không làm thế, Hi Hi.”
“Vì anh biết, nếu làm vậy, em sẽ đau lòng."
Tạ Vũ Xuyên bất ngờ ôm chặt tôi, vùi mặt vào cổ tôi.
Tôi cảm thấy cổ mình có gì đó ướt ướt, như có giọt nước rơi xuống.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ lên bóng hai người đang ôm nhau một lớp viền vàng dịu dàng.
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, xào xạc vang lên.
Ấm áp và yên bình.
Tạ Vũ Xuyên khẽ nói bên tai tôi:
"Chính em đã dạy anh: mình không muốn điều gì, thì đừng áp đặt lên người khác.”
“Anh biết cảm giác đau lòng tồi tệ thế nào, nên anh không muốn em đau lòng."
Tôi im lặng rất lâu, rồi nâng cánh tay mỏi nhừ lên, ôm lấy eo anh.
Sau đó, từng chút một, đeo chiếc nhẫn ấy lên ngón áp út của anh.