Bảy năm sau khi tôi chia tay bạn trai bệnh hoạn - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11

 

Tôi trợn to mắt, như thể vừa nghe thấy một cơn ác mộng hoang đường đến cực điểm.

 

Chậm rãi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên tay, biểu tượng của tình yêu và lời hứa.

 

Thế mà giờ đây, nó lại trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí có chút đáng sợ.

 

Tim tôi thắt lại từng cơn, như bị nhấn chìm trong biển nước không đáy, khiến tôi gần như không thở nổi.

 

“Xin lỗi, Julie, tớ có chút việc, tớ về trước.”

 

Julie lo lắng nhìn tôi.

 

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ.

 

Tôi phải về, tìm Tạ Vũ Xuyên nói cho rõ.

 

Rõ ràng anh biết tôi sẽ đau lòng.

 

Rõ ràng anh đã nói sẽ thay đổi.

 

Tại sao anh... lại lừa tôi?

 

Trong biệt thự, Tạ Vũ Xuyên đang đeo tạp dề, cầm muôi nấu ăn, trông cực kỳ giống một người chồng đảm đang:

 

“Về rồi à? Em ngồi nghỉ chút đi, cơm tối sắp xong rồi.”

 

Tạ Vũ Xuyên không thích trong nhà có người lạ, người giúp việc đều ở biệt thự phụ bên cạnh.

 

Thức ăn tôi ăn và đồ dùng cá nhân, đều chỉ có thể do chính anh xử lý.

 

Tôi cúi đầu, lặng lẽ ôm lấy eo Tạ Vũ Xuyên từ phía sau.

 

“Sao vậy, Thần Hi?” Anh khựng lại, đặt muôi xuống. “Có ai bắt nạt em sao?”

 

Tôi mím môi, nước mắt rơi xuống trước tiên:

 

“Người bắt nạt em là anh đó, Tạ Vũ Xuyên.”

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:

 

“Em không muốn nghi ngờ, cũng không muốn giữa chúng ta có khoảng cách.”

 

“Nên em đến hỏi trực tiếp anh cho rõ ràng.”

 

“Tạ Vũ Xuyên, tại sao anh lại đặt camera theo dõi trong nhẫn?”

 

“Anh đã hứa với em rồi, là sẽ không nhốt em nữa mà!”

 

12

Đây là mười giây dài nhất, đau đớn nhất trong đời tôi.

 

Thời gian như đông cứng lại.

 

Tạ Vũ Xuyên ngẩn người, sắc mặt trắng bệch.

 

Tôi hỏi: “Tạ Vũ Xuyên, anh thừa nhận không?”

 

Anh im lặng một lát, gượng cười:

 

“Ừ, anh thừa nhận.”

 

“Đúng là có lắp camera trong nhẫn.”

 

Như thể có một chậu nước đá dội thẳng lên đầu.

 

Tim tôi như bị ai đó bóp chặt, gần như ngừng đập.

 

Tạ Vũ Xuyên nhắm mắt lại:

 

“Nhưng... là trong nhẫn của anh.”

 

Lượng thông tin quá lớn khiến não tôi trống rỗng: “...Cái gì cơ?”

 

Tạ Vũ Xuyên cầm lấy điện thoại tôi, mở một ứng dụng tôi chưa từng thấy.

 

Điểm sáng hiện lên, hành trình cả ngày của người bị theo dõi hiện rõ.

 

Đến trụ sở tập đoàn Tạ thị, rồi cơ quan quản lý bất động sản, chiều gặp đối tác, tối về biệt thự.

 

Đó là lịch trình của Tạ Vũ Xuyên trong ngày.

 

Không biết từ bao giờ anh đã cài phần mềm theo dõi trong điện thoại tôi, để tôi có thể biết được hành trình của anh mọi lúc.

 

Tôi rối loạn:

 

“Tại sao anh lại làm vậy?”

 

Giọng Tạ Vũ Xuyên trầm thấp:

 

“Vì anh có bệnh, Thần Hi, anh không có cảm giác an toàn.”

 

“Nhưng anh không muốn em đau lòng.”

 

“Nên, em kiểm soát anh đi, được không?”

 

Anh ngước mắt, vậy mà đôi mắt đen như đá obsidian lại ánh lên sự cầu xin:

 

“Anh đưa dây xích của mình cho em, em hãy nắm giữ anh đi.”

 

Như có một tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi.

 

Tình cảm mạnh mẽ của Tạ Vũ Xuyên như dòng lũ dữ dội, muốn nuốt trọn lấy tôi.

 

Tim tôi đập thình thịch, như từng chiếc búa tạ nện thẳng vào lồng ngực, rung động đến khó nói thành lời.

 

Tạ Vũ Xuyên cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, đổ bóng nhẹ trên mí mắt như đôi cánh bướm yếu ớt:

 

“Anh yêu em, nhưng em là người tự do.”

 

“Nên, cho anh thuộc về em, được không?

 

“Giang Thần Hi, em có thể thuần dưỡng anh không?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo