Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài trời, mưa rơi có chút lớn, hạt mưa quất vào mặt có cảm giác đau rát, nhưng những kẻ phía sau vẫn đang ráo riết truy đuổi không ngừng, Minh Nguyện càng chạy càng nhanh hơn, những vũng bùn lầy lội ngập sâu khiến ống quần cô sũng đầy nước bùn.
"Chết tiệt, một con nhóc ranh mà chạy cũng nhanh thật đấy, không phải nói cô ta bị bệnh tim sao?" Gã đàn ông lực lưỡng mặc áo sơ mi kẻ sọc đá một cước vào người gã đàn ông gầy gò bên cạnh, gã ta ngã xuống đất ôm chân kêu la thảm thiết, "Tôi cũng không biết nữa."
Hai người họ nhìn cơn mưa không ngớt, đâm ra khó xử, nếu không bắt được con nhóc này, lúc quay về sẽ khó ăn nói với ông chủ.
Tòa soạn tạp chí Thần Đảng Kết Duyên là một nhà xuất bản chuyên về truyện tranh thiếu nữ, bề ngoài là một tòa soạn tuân thủ quy củ, nhưng sau lưng thực chất lại là công ty rửa tiền cho một tập đoàn tội phạm cấp trên.
Sau nhiều năm hoạt động, tòa soạn vẫn chưa bị bất kỳ cơ quan nào phát hiện, một trong những lý do là bọn họ thực sự đang kinh doanh xuất bản một cách hợp pháp.
Bọn họ thu hút những người dưới hai mươi tuổi vừa tốt nghiệp hoặc thôi học, không có tiền, vì cuộc sống hoặc vì ước mơ vẽ vời đến làm việc, những người này vừa đơn thuần lại không có tâm địa, rất dễ kiểm soát.
Không ngờ rằng, sổ sách giả mà bọn họ làm trong thời gian này lại bị một cô nhóc phát hiện ra, cô lấy đó làm điều kiện, yêu cầu bọn họ phải thanh toán toàn bộ tiền công trong ba năm qua cho cô, nếu không cô sẽ đi báo cảnh sát.
Điều này đã làm khó cho A Văn và A Đao, theo lý mà nói, số tiền này đúng là cần phải chia một phần cho các họa sĩ, nhưng vì đã qua nhiều tầng lớp bòn rút, đến tay A Văn thì đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Anh ta căn bản không thể lấy ra một đồng nào cho cô, trớ trêu thay, sổ sách giả này lại do chính A Văn phụ trách, nếu xảy ra vấn đề, anh ta chắc chắn sẽ bị tổ chức trừng phạt nghiêm khắc.
"Bốp, bốp, bốp." Ba tiếng vỗ tay vang lên, trong màn mưa, một người đàn ông mặc đồ đen bước ra, sau lưng anh ta là hai tên thuộc hạ, mái tóc hơi dài che khuất đôi mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh ta đang hướng về phía bọn họ.
Là sát thủ cấp cao của tổng bộ!
Hai chân của A Văn và A Đao vô thức run lên, bọn họ không biết chuyện này đã truyền đến tổng bộ từ lúc nào, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, ngày tháng tốt đẹp của bọn họ đã đến hồi kết.
"Luôn có những con ruồi nhặng vướng mắt không có não." Mũi dao sắc lẻm kề vào thái dương, A Văn kinh hoàng nhìn đối phương, một lời cầu xin tha mạng cũng không thốt ra được.
Người đàn ông mất kiên nhẫn "chậc" một tiếng, "Ở đây canh chừng đi."
Màn mưa vẫn không ngừng trút xuống, Minh Nguyện gần như không thể mở mắt ra nổi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chạy, chạy càng xa càng tốt.
Với sự nhạy bén thường ngày, cô cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ phía sau đang không ngừng áp sát, gánh nặng cuộc sống đã đè cô đến mức không thể đứng thẳng lưng, cơ thể cần tiền phẫu thuật gấp đã khiến cô phải bắt đầu dùng việc vẽ tranh để kiếm tiền từ khi còn đang đi học.
Nhưng không thể ngờ rằng, một nhà xuất bản nổi tiếng lại che giấu những chuyện nội bộ bẩn thỉu đến thế, thảo nào những họa sĩ được cho là đi tu nghiệp ở nước ngoài mấy năm trời không quay lại, thì ra nguyên nhân là thế này.
Trái tim không thể vận động trong thời gian dài, rõ ràng đã vượt quá mức chịu đựng của cô, cô chậm rãi bước vào một khu rừng bên cạnh, chống tay cố gắng không để cơ thể mình trượt ngã xuống đất.
Dường như nước mưa cũng sắp chặn đứng lối thở của cô, trái tim ngày một đau đớn.
"Để tôi tìm xem nào, con mèo hoang nhỏ trốn ở đâu rồi nhỉ? Lâu lắm rồi không được chơi trò chơi thú vị thế này, tôi sắp tìm thấy cô rồi đấy."
"Trốn kỹ chưa nào?" Giọng điệu kỳ quái vang lên trong khu rừng hoang vắng này càng khiến người ta thêm rợn tóc gáy, Minh Nguyện căng thẳng.
Ở đây hoàn toàn không có chỗ để ẩn nấp, người này không phải là người bình thường, anh ta đang dùng cách này như một thú vui.
Trong tiếng mưa xối xả, tiếng bước chân nghe không rõ ràng, nhưng Minh Nguyện vẫn có thể phân biệt được khoảng cách giữa hai người.
Cắn chặt răng, Minh Nguyện nở một nụ cười khổ, rồi nhanh chóng chạy về một hướng khác.
Trái tim gần như sắp ngừng đập, một tay cô nắm chặt lấy lồng ngực, Minh Nguyện dường như nhìn thấy phía trước có chút ánh sáng, có lẽ đó là hy vọng.
Cô lại tăng tốc bước chân.
Nhưng tên sát thủ phía sau không hề dừng bước truy đuổi, chỉ ung dung đi theo sau, "À, cô tên là Minh Nguyện đúng không?"
"Tôi thích những trò chơi như thế này, đừng đi nữa về phía trước nữa, ở đó không có đường đâu, chỉ có vực sâu vạn trượng thôi."
Minh Nguyện nhíu mày nhìn ánh sáng phía trước, hàng mi dài bị nước mưa xối vào run lên bần bật, đó quả thực không phải là ánh đèn nào cả, mà chỉ là vài con đom đóm mà thôi.
Trái tim cô đau đến mức sinh ra ảo giác, phía trước chỉ là một vách núi, cô không còn đường để đi tiếp.
Quay người lại nhìn tên sát thủ đang đuổi đến, không thể nhìn rõ mặt đối phương, Minh Nguyện không có chút biểu cảm đối mặt với anh ta.
Cuối cùng, vẫn là tên sát thủ lên tiếng trước, trên tay anh ta là một đôi còng bạc, "Thưa cô, xin đừng làm khó chúng tôi nữa, quay về thì không thể có được tự do và tiền bạc, nhưng biết đâu trái tim của cô lại có thể được chữa trị."
Tập đoàn tội phạm này không chỉ thực hiện các tội ác tài chính, mà còn bao gồm cả nghiên cứu và buôn bán nội tạng người, Minh Nguyện sao có thể tin vào lời nói của kẻ trước mặt.
Màn đêm tựa như một bàn tay khổng lồ, cơn mưa còn nặng nề hơn cả cuộc sống vốn đã đè cô đến không thở nổi, dường như cô chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.
Giữa việc chết vì tim ngừng đập và chết vì nhảy xuống vách núi, cái nào sẽ đau hơn?
Cơ thể tựa như một con chim bay, từ trên cao rơi thẳng xuống, Minh Nguyện cảm thấy khoảnh khắc này chính là sự giải thoát của cô.