Biểu Ca, Đêm Nay Đừng Ngủ Vội - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cơ thể ta chắc chắn đầy dấu đỏ, đêm qua Kỷ Hàn Phong giống như một con chó điên vậy.

Ta mặc áo vào, bất chấp cơn đau rã rời khắp người, vội vã chạy ra ngoài.

Kỷ Hàn Phong đã chỉnh tề trong chiến bào, đang quỳ trước tổ mẫu để cáo biệt.

Thấy ta đến muộn, lão phu nhân không giấu được vẻ khó chịu.

“Phu quân con xuất chinh mà con cũng đến trễ được sao?”

Ta vừa định quỳ xuống nhận lỗi, thì Kỷ Hàn Phong đã đỡ lời thay ta:

“Là lỗi của con, tối qua quấn lấy nàng ấy quá lâu.”

Lời nói thẳng thắn của chàng khiến mấy bà vú và nha hoàn che miệng cười khúc khích.

Chàng nắm tay ta, kéo ra sau lưng, chặn ta lại phía sau.

Có Kỷ Hàn Phong che chở, lão phu nhân cũng không làm khó ta thêm.

Sắc mặt bà dịu xuống đôi chút, nói:

“Lần này con đi xa một mình, nhất định phải cẩn thận.”

Ta nghe mà tim khựng lại một nhịp, nhưng Kỷ Hàn Phong lại lập tức đáp lời:

“Tổ mẫu, lần này con mang Nhưỡng Nhu theo cùng.”

Chàng đích thân quấn chặt áo choàng cho ta, hỏi:

“Đất Bắc rất lạnh, nàng chuẩn bị ổn chưa?”

Ta gật đầu, nắm chặt tay chàng:

“Chỉ cần được đi cùng biểu ca, dù là nơi nào thiếp cũng không sợ.”

Lão phu nhân đương nhiên không vừa ý việc chàng muốn đưa ta theo, nhưng Kỷ Hàn Phong lại ôm hết trách nhiệm về mình:

“Đều là lỗi của con, xin tổ mẫu đừng trách tội.”

Tới khi xe ngựa khởi hành, ta vẫn thấy mọi chuyện như giấc mộng.

Ngay lúc đó, những dòng chữ kỳ lạ lại điên cuồng trượt qua trước mắt ta, xếp lại thành các câu khác thường:

[Sao thế này? Nữ phụ cũng lên chiến trường à?]

 

[Lên thì lên, nữ phụ cũng chẳng làm nên chuyện gì to tát đâu.]

 

[Có cô ta ở đó biết đâu lại kích thích nữ chính cũng nên.]

 

[Càng lúc càng kỳ lạ, cốt truyện có gì đó sai sai…]

Ta nhéo má mình một cái – hơi đau.

Mọi thứ cứ không chân thật làm sao.

Tại sao ta lại nhìn thấy được những dòng chữ này?

Trong lúc ta còn đang ngơ ngác, một dòng chữ mới hiện ra:

[Một tháng rưỡi sau.]

Thời gian ngay lập tức trượt đi theo dòng chữ ấy.

Y phục trên người ta cũng thay đổi nhanh chóng, trong chớp mắt, ta đã đứng trong một trướng doanh quân đội.

Bộ xiêm y thêu gấm đã được thay bằng váy áo mộc mạc, Kỷ Hàn Phong đã ra trận.

Còn ta – một mình trong doanh trướng chờ đợi.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, ngoài kia vang lên tiếng vó ngựa rền vang:

“Đại thắng rồi!”

Tim ta lập tức vui mừng khôn xiết – Kỷ Hàn Phong chiến thắng trở về rồi!

Ta chạy vội ra ngoài, ánh lửa cháy sáng chập chờn.

Kỷ Hàn Phong cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân trở về, ta định lao đến bên chàng, nhưng ánh mắt ta lại chạm vào một bóng người bị trói ở trước yên ngựa.

Hai người – một trước một sau – tựa sát vào nhau, trông chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ.

Bước chân ta chậm lại.

Lúc ấy, những dòng chữ kia lại hiện ra, từng dòng khiến tim ta lạnh đi một nửa:

[Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện rồi!]

 

[Quả nhiên là “tension” bùng nổ!]

 

[Nữ chính đẹp như vậy, nếu là tôi cũng chọn cô ấy!]

 

[Trời ơi, nữ chính thật xinh đẹp!]

Miệng cô nương ấy bị nhét vải, tay chân bị Kỷ Hàn Phong trói chặt, quần áo rách rưới, vậy mà dung mạo lại thanh lệ thoát tục đến lạ lùng.

Xuống ngựa, Kỷ Hàn Phong nắm tay nàng ta dẫn vào doanh trướng.

Khi ngang qua ta, chàng chỉ liếc nhìn một cái – hờ hững như nhìn một người qua đường không quan trọng.

Ngực ta nhói lên, như bị ai đâm trúng.

Tim ta như bị rắc đầy hạt mơ đắng – vừa chát vừa đau.

Chắc chắn là vì ta buồn… Vì không thể thoát khỏi cái “số mệnh đã được định sẵn”.

Chứ tuyệt đối không phải… Không phải vì ta thích tên bạc tình này.

Khi phó tướng đến nhắc nhở, chàng lại ngăn không cho ai đến gần doanh trướng.

Dù đối phương là nữ tù binh, với thân phận tướng quân, chàng nên giữ khoảng cách – nhưng Kỷ Hàn Phong lại chẳng hề như vậy.

Ta len lén đứng ngoài trướng, gió lạnh khiến mắt ta không mở nổi.

Bên trong vang ra tiếng động dữ dội – giống như tiếng đánh nhau.

Dòng chữ lại hiện:

[Cao trào tới rồi!]

 

[Nam chính cuối cùng cũng “xơi” hàng ngon rồi!]

 

[Trời ơi, mãnh liệt quá!]

 

[Tôi cũng muốn xem!]

Ta cắn răng, xốc mành trướng lao vào.

Chỉ thấy – Kỷ Hàn Phong đang đè cô nương kia xuống, trong trướng, cảnh tượng kiều diễm triền miên.

Ánh mắt cô nương kia khẽ chớp, ngón tay đặt lên ngực Kỷ Hàn Phong, dịu dàng mà quyến rũ đến cùng cực.

Nàng ta nhìn ta, mỉm cười duyên dáng:

“Sao cô lại tới đây?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo