Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn Kỷ Hàn Phong đọc ra từng chữ từng chữ trong dòng chữ trước mắt, ta sững sờ.
“Hả? Chàng… Chàng nhìn thấy được à?”
Kỷ Hàn Phong cười cười. Dòng chữ lại hiện:
[Nữ phụ mau hôn chàng ấy đi.]
[Chàng ấy thật sự rất yêu cô đấy!]
Ta đứng ngây ra đó, còn Kỷ Hàn Phong thì chỉ tay lên môi:
“Sao nàng không nghe lời nhỉ? Người ta bảo nàng hôn ta kìa.”
Ta xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
Chẳng lẽ… Chàng đã biết những dòng chữ đó từ lâu?
“Chàng biết từ khi nào? Sao không nói cho thiếp biết?”
Kỷ Hàn Phong khẽ cười:
“Ta đâu biết đâu. Nếu không phải đêm tân hôn nàng hành động như vậy, ta cũng chẳng nhận ra mấy thứ đó.”
8.
Ta sững sờ — chàng không biết thật sao?
Chàng nheo mắt, ôm ta chặt hơn:
“Ta cũng chỉ mới nhận ra thôi. Trong đầu cứ có một giọng nói bảo ta phải tốt với nàng hơn.”
Ta bị giam trong vòng tay chàng, giọng nghẹn ngào:
“Ta từng mơ thấy một giấc mơ… Trong đó, ta lạnh nhạt với nàng. Năm thứ hai sau khi gả đến, nàng mất vì tai nạn. Ta vốn không có tình cảm với nàng, nên đã thuận theo ý chỉ của hoàng thượng, cưới nữ tướng kia.”
Kỷ Hàn Phong kể từng chữ từng chữ về giấc mơ, y hệt như những gì dòng chữ kia từng “spoil”.
Nếu không thay đổi, ta đúng là sẽ chết thảm như thế.
Ta vùng ra khỏi vòng tay chàng:
“Nhưng giờ chàng sắp cưới người mới rồi… Chúng ta không thể tiếp tục như vậy.”
Chiếu thư ban hôn đã công bố ra toàn quốc.
Nếu chàng vẫn dây dưa với ta, thì chẳng khác nào tội khi quân.
Kỷ Hàn Phong chỉ cười, rồi nhéo mũi ta một cái:
“Ngốc quá, giờ ta đã biết hết rồi, sao có thể cưới nàng ta được?”
Chàng lấy từ ngăn bàn ra một tờ chiếu thư — trên đó không hề có tên Kỷ Hàn Phong.
“Tướng quân dũng mãnh đâu chỉ có mình ta? Đổi người khác thì sao chứ?”
Mũi ta cay xè, ta đấm nhẹ vào ngực chàng:
“Thế sao chàng không đến tìm thiếp?”
Chàng bật cười, nắm tay ta áp lên mặt:
“Người ngày nào đi ăn bánh bao, nàng không nhận ra à? Người đó là quản gia nhà ta đấy!”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vội rút tay lại.
“Thiếp chỉ ở phủ tướng quân đúng một ngày, sao mà nhớ mặt ông ấy được chứ?”
“Được rồi, được rồi. Mai ta đưa nàng về, cho nàng nhận mặt kỹ lại!”
Ngày hôm sau, Kỷ Hàn Phong giúp ta thay y phục mới.
Lúc ấy, ta mới nhận ra: Mình đã trở lại phủ tướng quân.
Trên cao đường vẫn là tổ mẫu. Tiểu Đào cũng được đưa về rồi.
Quản gia thấy ta thì đỏ bừng tai:
“Bánh bao phu nhân làm… Ngon thật.”
Ta vẫn là tướng quân phu nhân, nhưng dòng chữ kia vẫn không ngừng chạy:
[Nữ chính sao mãi không ra mặt thế?]
[Mau giành lại người đàn ông đi chứ!]
[Đừng tranh giành nữa, mỗi người một anh không tốt hơn sao?]
Lúc nữ tướng quân tìm đến lần nữa, ta đang ngồi thêu cùng Tiểu Đào.
Nàng ta nhìn ta, ánh mắt không còn nang vẻ dò xét, mà lại vô cùng thân thiết:
“Ta là ân nhân của cô đấy, mau bảo tướng quân giới thiệu cái người đó cho ta!”
Nàng ta nháy mắt liên tục, còn ta thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Không ai dạy ta mấy chuyện đó cả, “tranh hoả đồ” cũng chỉ được bà vú cho xem qua một lần vào đêm trước tân hôn.
“Chứ cô tính sao? Không thể hưởng phúc một mình được! Phải giới thiệu cho ta một người chứ!”
Ta còn mù mờ, nàng ta đã kéo ta lên ngựa.
Ngựa lao nhanh trên phố, ta vội ôm chặt eo nàng ta.
Dòng chữ lại bắt đầu hiện:
[Không đùa đâu nhé, nữ chính - nữ phụ cũng đáng “ship” đó chứ!]
Tới thao trường, Kỷ Hàn Phong đang huấn luyện tân binh.
Nữ tướng quân kéo ta đến sát hàng rào, thần thần bí bí:
“Nhìn kìa, người đứng bên cạnh tướng quân đó!”
Ta nhìn theo tay nàng ta — bên cạnh Kỷ Hàn Phong là một nam nhân nho nhã, điềm đạm.
Ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra: Đó là tân khoa trạng nguyên!
“Người của cô, ta không giành. Nhưng ít nhất cũng phải sắp xếp cho ta một người chứ!”
Ta bị dáng vẻ nũng nịu của nàng ta chọc cười, kéo tay nàng ta vào thao trường:
“Yên tâm, ta sẽ giúp cô!”
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ lạ.
Trong mơ, ta trở thành mẫu thân ta — ánh mắt bà chứa đầy nước khi nhìn ta thuở bé.
Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu bà:
“Ký chủ, người có chắc muốn tiêu hao điểm công lược để đổi lấy gợi ý cho con gái không?”
Bà không hề do dự, gật đầu.
Lúc tỉnh lại, nước mắt ta đã ướt đẫm áo Kỷ Hàn Phong.
Chàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Đừng khóc. Ta ở đây mà.”
(Hoàn)