Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
"Lưỡi nh ợt nh ạt, rêu trắng, m ạch chìm y ếu, đây là chứng th ận â m h ư."
Vị bác sĩ đông y tóc bạc phơ, từng chứng kiến nhiều nhiều chuyện đời, điềm tĩnh đưa ra lời ch ẩn đ oán cuối cùng.
"D ục v ọng quá độ làm hao tổn t inh kh í, thận âm h ư s uy, h ư h ỏa bốc lên... Người trẻ tuổi… vẫn nên tiết chế lại."
Lúc đó, tôi x ấu h ổ không biết giấu mặt đi đâu, chỉ muốn đ ộn th ổ ngay lập tức..
Làm sao mà không thận â m h ư được chứ.
Mỗi đêm tôi đều cố gắng đến vậy, ga giường bị gi ày v ò đến mức ư ớt đ ẫm, phải thay mỗi ngày. Để tránh bị Nhiếp Tranh phát hiện, tôi thậm chí còn mua hẳn hai bộ ga giường giống hệt nhau...
Sau một thời gian đau lưng mỏi gối, tôi lén lút đến phòng khám đông y.
Vị bác sĩ viết một toa thuốc lớn.
"Trước hết, kê cho cô một liệu trình. Nhà thuốc ở dưới có thể giúp s ắc th uốc, bảy ngày sau quay lại tái khám."
Nhưng điều tôi không ngờ là vừa bước ra khỏi b ệnh v iện, tôi đã gặp ngay xe của Nhiếp Tranh đang đợi bên ngoài.
Tôi giật mình, vội giấu g ói th uốc ra sau lưng theo phản xạ.
"Giấu cái gì thế?"
Nhiếp Tranh bước xuống xe mở cửa ghế phụ cho tôi, thấy hành động của tôi thì cau mày.
"Em lại giấu anh làm chuyện xấu gì nữa?"
Làm anh...
Tôi thầm nói trong lòng.
Người đàn ông này cao hơn tôi cả một cái đầu, thân hình vạm vỡ gần như bao trọn cả người tôi. Khi anh đứng đó, mọi người đi qua đều ngoái nhìn.
Nhưng anh hoàn toàn không để ý, chỉ cúi đầu hỏi tôi.
"Bác sĩ nói sao?"
Tôi vòng tay ôm lấy cánh tay anh, kiếm cớ.
"...Chỉ nói là em nên ngủ sớm, ít ăn đồ lạnh và đồ ăn bên ngoài, con gái kh í h uyết h ư nh ược mà."
Tôi thấy Nhiếp Tranh nhẹ nhõm hẳn, anh sắp xếp tôi ngồi vào xe, vừa thắt dây an toàn cho tôi vừa không nhịn được mà m ắng.
"Đã bảo em đừng ăn nhiều đồ lạnh mà cứ không nghe lời."
Anh tr ai tôi cái gì cũng tốt, chỉ là không chịu yêu tôi.
Trước khi ngủ, Nhiếp Tranh mang cho tôi ly sữa. Anh vừa họp trực tuyến trong thư phòng ra, bộ vest cao cấp trên người vẫn chỉnh tề, chỉ có cà vạt bị anh tùy tiện nới lỏng một chút.
Tôi nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi hơi mở của anh, nhớ lại những cơ múi đẹp đẽ và tấm lưng vạm vỡ ẩn sau đó, chỉ cảm thấy trong miệng kh ô kh ốc.
… Nhưng nghĩ đến lời dặn của bác sĩ, tôi lại chùn bước.
Thôi, đành phải k iêng c ữ một tuần vậy.
Đưa sữa cho tôi xong, điện thoại của Nhiếp Tranh reo lên. Anh quay lưng ra ngoài nghe điện thoại. Nếu là theo thói quen cũ, tôi chắc chắn sẽ "thêm chút gia vị" vào ly sữa của anh.
Nhưng bây giờ... đành phải tha cho anh ấy vậy.
Tôi uống được nửa ly sữa thì đặt bừa lên tủ đầu giường. Nhiếp Tranh gọi điện thoại xong đi vào, chẳng chê bai gì, cầm ly sữa uống nốt rồi cúi xuống h ôn lên trán tôi.
"Ngủ ngon."
Đêm đó, tôi nằm mơ.
Trong đó, tôi bị một con trăn lớn s iết ch ặt, nó từ từ tr ườn lên thân thể mềm nhũn của tôi, c ưỡng é p t ách hai chân tôi ra. Tôi gần như ngh ẹt th ở trước sự t ấn c ông mạnh mẽ của nó.
Vừa cúi đầu xuống, tôi phát hiện ra đó chính là khuôn mặt của Nhiếp Tranh…
Tôi choàng tỉnh!
Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, lưng dính ư ớt vào ga trải giường, còn giữa hai chân... là một cảm giác ẩ m ư ớt khó chịu khiến tôi lập tức bật dậy, chạy thẳng vào phòng tắm.
Tôi lẩm bẩm, mặt đ ỏ đến tận mang tai.
“Uống vào không thấy khỏe hơn, lại còn nằm mơ... mơ cái gì không mơ, lại mơ... mộng xuân!?”
Chắc không phải là lang băm đấy chứ?
Nhiếp Tranh đã ngồi ở bàn ăn, đang xử lý tài liệu trên iPad.
Khác với vẻ rỗng tuếch của tôi, anh trông rất sảng khoái. Thấy tôi thức dậy, anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống ngay.
"Ăn nhanh đi, một lát anh đưa em đến trường."
“À, anh phải đi công tác ba ngày, mấy ngày này..."
"Ba bữa em tự lo, không cần làm phiền thư ký Tống đâu!"
Anh đi rồi, tôi sẽ không phải mơ những giấc mơ khiến người ta x ấu h ổ tới mức muốn đ ào h ố ch ui xuống nữa.
Cũng không phải mỗi sáng tỉnh dậy với cảm giác... dính ư ớt và r ã r ời chân tay thế này!
Tôi lập tức tỉnh táo lại, hào hứng ng ắt lời anh.
Ánh mắt Nhiếp Tranh từ phía sau gọng kính vàng lặng lẽ nhìn tôi, sâu đến mức khiến tôi ch ột d ạ, ngưng bặt lại.
"Anh đi công tác, em vui lắm sao?"
"Cũng không hẳn..." Tôi vội tìm cớ, dù sao cũng không thể nói là theo lời bác sĩ.
Nhiếp Tranh không đáp, chỉ đặt máy tính bảng xuống bàn.
Một tiếng "tạch" khiến cơ thể tôi c ăng cứng lên.
Tôi và Nhiếp Tranh không có qu an h ệ h uyết th ống.
Ba mẹ anh và ba mẹ tôi là bạn thân. Anh hơn tôi ba tuổi, chúng tôi lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã. Hồi nhỏ chơi trò cô dâu chú rể, anh luôn đóng vai chú rể, tôi đóng vai cô dâu. Ba mẹ hai bên ngày xưa thường tr êu ch ọc chúng tôi.
"Tiểu Tranh, sau này lớn lên cưới em gái Sương Sương nhé?"
Tiểu Nhiếp Tranh nắm tay tôi, như thề thốt, cũng như hứa hẹn.
"Em g ái cũng là vợ!"
Ba mẹ tôi thường xuyên đi công tác xa, ở nhà họ Cố dành cho tôi một căn phòng riêng. Nhưng hồi nhỏ tôi sợ ngủ một mình, thường chạy chân trần ôm gối sang phòng Nhiếp Tranh đòi ngủ cùng.
Nhiếp Tranh như một người anh trai tốt, mỗi lần đều rộng lòng mở chăn, kẹp bàn chân nhỏ lạnh ngắt của tôi vào chân anh, rồi ôm trọn tôi vào lòng.
Vòng tay của anh, từng là bến đỗ yên bình nhất trong tuổi thơ tôi.
Chúng tôi ngày càng thân mật, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại đỏ mặt, tim đập thình thịch, đầu óc thì trống rỗng.
Tôi học mấy môn tự nhiên không được tốt, nên Nhiếp Tranh một người học giỏi xuất sắc, nghiễm nhiên đảm nhận trọng trách gia sư cho tôi.
Chúng tôi thường xuyên ngồi cạnh nhau trong phòng để làm bài tập.
Tay chạm tay, tôi có thể cảm nhận đưọc cơ thể anh đang khẽ căng lại, vành tai cũng từ từ đỏ ửng, nhưng cuối cùng anh chỉ thở dài.
"Đừng lơ đễnh, nhìn đề bài này."
Tôi rất thích mặc áo phông rộng của anh làm đồ ngủ. Thích nhất là một chiếc áo ba lỗ đã giặt sờn cũ, rất mềm mại.
Nhiếp Tranh đỏ mặt, nói chiếc áo đó cũ rồi, sẽ mua cho tôi cả đống váy ngủ mới xinh xắn có ren và nơ bướm.
Tôi không chịu, tôi chỉ thích chiếc áo đó.
Thích đến mức anh giấu đi, tôi lại lục tìm ra, còn đắc ý vén vạt áo cho anh xem dòng chữ tôi viết bằng bút lông đen:
"Nhiếp Tranh đồ keo kiệt!"
Anh cũng chỉ đành bó tay với tôi.
Đêm trước sinh nhật tuổi 16, anh hôn lên trán tôi, mặt hơi ửng đỏ, rồi nắm lấy tay tôi.
"Sương Sương, ngày mai anh có chuyện muốn nói với em."
Nhưng ngày hôm sau, tôi đợi anh đến mười hai giờ đêm mà anh vẫn không đến.
Chiếc bánh kem bơ động vật đã tan chảy, biến thành một hình thù xấu xí.
Suốt một tuần liền, anh không xuất hiện.
Tôi gọi điện, nhắn tin, nhưng đều không có ai trả lời. Tôi đã nghĩ có chuyện gì đó xảy ra với anh rồi!
Mãi sau này anh mới quay về, người gầy đi rất nhiều. Tôi hỏi, anh không chịu nói gì, trái lại còn bắt đầu giữ khoảng cách với tôi.
Anh nói.
"Sương Sương, em lớn rồi, chúng ta cần phải giữ khoảng cách."
Tại sao?
Lớn rồi thì phải xa cách anh trai sao?
Vậy thì tôi thà không lớn còn hơn.