Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh không còn đi học cùng tôi, cuối tuần cũng không còn chơi với tôi nữa, càng không nói đến việc ngủ chung giường.
Tôi cứ nghĩ là tôi đã làm gì khiến anh phật lòng.
Nhưng bất kể tôi làm gì, anh dường như đều càng lúc càng rời xa tôi.
Cho đến một lần, tôi đến lớp anh và nghe thấy một người bạn cùng lớp hỏi anh.
"Tranh ca, cuối tuần hoa khôi trường hẹn cậu, cậu đi không?"
Xung quanh mọi người bắt đầu trêu chọc.
"Đó là Doãn Uyển đó, học bá và hoa khôi, hai người họ đứng cùng nhau chẳng phải là một bộ phim thanh xuân thần tượng sao!"
"Ai mà chẳng nhìn ra được tình ý của hoa khôi dành cho Tranh ca, chậc chậc chậc, Tranh ca đúng là ca, đỉnh thật đấy—"
"Vậy cô em gái nhỏ hay tìm cậu thì sao?" Có người cười cợt, "Cũng chỉ là nhỏ tuổi thôi, lớn lên e là không thua Doãn Uyển đâu."
Giọng Nhiếp Tranh trở nên lười nhác, "Dừng lại, đừng lôi em ấy vào, đó là em gái tôi, tôi đâu phải cầm thú."
Tôi cắn chặt môi, không nghe thêm nữa, quay người bỏ chạy.
Tôi và Nhiếp Tranh bắt đầu chiến tranh lạnh. Ba mẹ hai bên nhận ra điều bất thường. Vừa đúng dịp Tết Trung Thu, hai gia đình ăn cơm cùng nhau, ba mẹ lại cười đùa trêu chọc, nhưng lại bị Nhiếp Tranh lạnh lùng từ chối.
"Con không thích em ấy."
"Con chỉ coi em ấy là em gái."
Ba mẹ hai bên đều rất ngạc nhiên.
"Hồi nhỏ con chẳng phải thích em gái nhất sao?"
Nhiếp Tranh có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Con đâu phải là một kẻ biến thái thích mấy đứa con gái chưa đủ tuổi! Sau này bảo em ấy đừng đến lớp tìm con nữa, phiền chết đi được!"
"Mọi người tưởng con giống như—"
Anh đột ngột dừng lại, quay người bỏ đi, cánh cửa đóng sập lại sau lưng tạo ra một tiếng động chói tai.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm nên theo bản năng cúi đầu, nhìn xuống bộ ngực phẳng lì của mình, rồi nhớ lại những lời trêu chọc của các bạn học mỗi khi tôi đến lớp anh.
Nhớ lại lần trước anh nói cuối tuần sẽ đi hẹn hò với hoa khôi trường.
Bây giờ họ đã tiến triển đến mức nào rồi nhỉ?
Nắm tay, ôm, hay... hôn?
Tôi nén nước mắt, đứng dậy bỏ đi.
"Con ăn no rồi."
"Sương Sương!"
Tôi nghe thấy tiếng người lớn gọi phía sau, nhưng tôi không muốn nghe gì cả, tự mình quay về phòng.
Doãn Uyển theo đuổi Nhiếp Tranh một cách rầm rộ, không lâu sau, hai người họ đã hẹn hò.
Anh thật sự quá nổi tiếng ở trường. Luôn đứng đầu khối cấp ba, luôn đứng đầu trong các cuộc thi, và trên sân bóng rổ thì đẹp trai đến mức khiến người ta phải la hét. Một nửa số nữ sinh trong trường đều thích anh.
Tôi đã gặp anh và Doãn Uyển đi chơi cùng nhau nhiều lần. Họ tay trong tay, Doãn Uyển thực sự rất đẹp, nụ cười cũng rất ngọt ngào.
Trước mặt Nhiếp Tranh, cô ấy dịu dàng gọi tôi là em gái, khen tôi dễ thương.
Nhưng khi Nhiếp Tranh không có ở đó, cô ấy lại thay đổi thái độ.
"Đừng tưởng chị không nhận ra em thích A Tranh, tránh xa anh ấy ra một chút."
Nhiếp Tranh đi mua kem về, một cây vị matcha và một cây vị dâu tây. Tôi thích vị matcha, nhưng Doãn Uyển ôm lấy cánh tay Nhiếp Tranh nũng nịu.
"Em muốn vị matcha."
Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại thực sự đưa cây kem vị matcha tôi thích cho Doãn Uyển, rồi đưa cây dâu tây còn lại cho tôi. Tôi quay đầu bỏ đi.
Tôi không cần những thứ người khác đã chọn bỏ lại.
Mối quan hệ giữa tôi và Nhiếp Tranh hoàn toàn đóng băng.
Ba mẹ hai bên cũng không biết phải làm sao. Nhiếp Tranh dường như bước vào một giai đoạn nổi loạn, mối quan hệ với gia đình cũng trở nên căng thẳng, nói được vài câu là cãi nhau.
Sau đó, vào năm tôi học lớp 12, ba mẹ tôi đi du lịch và gặp tai nạn xe hơi, cả hai đều qua đời.
Gia đình tôi không còn người thân nào khác.
Tôi nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, không ăn không uống, không mở cửa cho bất kỳ ai, chỉ ôm ảnh ba mẹ mà khóc.
Nhưng tối hôm đó, có người gõ cửa sổ phòng tôi.
Tôi sợ đến mức dựng cả tóc gáy.
Tôi ở tầng ba!
Tôi cầm lấy quả cầu thủy tinh Nhiếp Tranh tặng tôi, run rẩy đi đến bên cửa sổ, nhưng lại thấy Nhiếp Tranh treo mình ngoài cửa sổ như một con nhện khổng lồ, tay còn xách một phần hoành thánh trứng cua nhỏ.
Là món ở tiệm phía bắc thành phố mà tôi thích nhất, nơi đó chưa bao giờ có dịch vụ giao hàng.
Anh đã xin nghỉ học ở trường đại học để trở về.
Thấy tôi ngẩn người, anh lại gõ cửa sổ, ra hiệu cho tôi mau mở cửa.
Sau khi tôi mở cửa, anh dễ dàng nhảy vào trong, đưa cho tôi phần hoành thánh còn nóng hổi, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
"Nghe nói mấy ngày nay em không ăn gì cả, mau ăn lúc òn nóng đi!."
Tôi cảm thấy hốc mắt cay lên
"Anh không thèm để ý đến em nữa mà? Còn đến đây làm gì?"
Anh dang rộng vòng tay, hỏi tôi.
"Có sợ không?"
Tôi nhìn anh rất lâu, hốc mắt dần đỏ hoe, rồi ôm choàng lấy anh.
Anh vòng tay ôm lại tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi từng chút một, cằm tựa đầu tôi.
Một lúc lâu sau, anh nói.
"Đừng sợ, có anh đây."
Đêm đó, chúng tôi ôm nhau như hai con thú nhỏ đang tìm kiếm hơi ấm.
Sau khi lo liệu xong hậu sự của ba mẹ tôi, ba mẹ của Nhiếp Tranh đã nhận nuôi tôi.
Chúng tôi dường như lại trở về như xưa.
Tôi cứ tưởng mối quan hệ của chúng tôi đã quay lại như cũ, còn đặc biệt tra xem anh em không cùng huyết thống trên cùng một hộ khẩu muốn kết hôn thì phải làm sao, và đã lo lắng về chuyện này rất lâu.
Tôi không muốn rời xa anh.
Sau đó tôi nghĩ, vậy thì hãy trao cả bản thân mình cho anh.
Tối hôm đó, chú Nhiếp và dì đều không có ở nhà. Nhiếp Tranh như mọi khi mang sữa đến cho tôi.
Lần đầu tiên tôi đưa nửa ly sữa chưa uống hết cho anh.
"Anh, em không uống hết được."
Anh không đưa tay ra nhận, mà nhìn tôi đầy suy tư. Khoảnh khắc đó, tôi cứ ngỡ anh đã phát hiện ra điều gì.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi đưa tay nhận lấy ly sữa, ngửa đầu uống cạn.
Tối hôm đó, tôi đã trèo lên giường anh.
Anh trai, em không muốn làm em gái anh nữa, em muốn làm vợ anh.
Anh giúp em có được không?
……
Tôi còn chưa kịp nói với anh, Nhiếp Tranh đã đưa tôi đi dự tiệc sinh nhật của Doãn Uyển, rồi giới thiệu với mọi người.
"Đây là em gái tôi."
Doãn Uyển khoác tay anh, dùng ánh mắt nửa cười nửa không nhìn tôi, trái tim tôi như rơi vào hố băng.
"Chào em gái, lại gặp nhau rồi."
Tôi ngẩng đầu mỉm cười với anh.
"Anh trai, em có việc phải đi trước."
Lần này, khi tôi rời đi, phía sau không có ai đuổi theo.
Tôi không còn ba mẹ nữa.
Bây giờ, ngay cả anh trai cũng không còn.
Tôi bắt đầu quay lại vị trí em gái, Nhiếp Tranh vẫn là một người anh trai tốt không chê vào đâu được.
Anh kèm tôi học, đưa đón tôi đi học, chu đáo quan tâm tôi, nhưng lại có bạn gái khác.
Một người anh trai hoàn hảo thì có gì sai chứ?
Thế nhưng, khi biết có nam sinh ngoài trường đưa thư tình cho tôi, anh lại nổi trận lôi đình, thậm chí liều lĩnh chịu kỷ luật mà đánh nhau với người ta.
Tôi thể hiện thái độ ghét Doãn Uyển một cách rõ ràng. Cô ta đối xử với tôi không tốt, tại sao tôi phải thích cô ta?
Tôi đường hoàng giúp các bạn nữ khác đưa thư tình cho anh, Doãn Uyển biết chuyện thì tức đến tái mét mặt mày.
Nhưng cô ta cũng không dám nói thẳng trước mặt Nhiếp Tranh, chúng tôi đạt được một sự cân bằng vi tế.
Khi tôi lại đưa một cặp sách đầy thư tình cho Nhiếp Tranh, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà cau mày.
"Lần sau đừng giúp họ đưa thư tình nữa."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng mà... họ cho nhiều quá."
Tôi bẻ ngón tay tính cho anh nghe, giống như một cô em gái ngây thơ vô số tội.
"Vé xem hòa nhạc."
"Trang phục game mới nhất."
"Với cả..."
Trước mắt đột nhiên tối sầm, anh bực bội cúi xuống, tôi bị anh dồn giữa bàn và người anh.
"Anh chỉ đáng giá có chút vậy thôi sao?"