Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, trơ mắt nhìn Nhiếp Tranh nhìn chằm chằm vào tôi, yết hầu anh theo bản năng di chuyển.
Ngay lúc tôi tưởng anh sắp hôn tôi...
Không khí xung quanh dường như biến mất trong khoảnh khắc, anh đột nhiên buông tay ra, tỏ vẻ khinh khỉnh.
"Anh mua cho em."
Tôi cảm thấy, anh thích tôi.
Tối hôm sinh nhật 16 tuổi của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"5324."
Nhiếp Tranh đúng 10 rưỡi tối gửi đến bốn con số.
Khi nằm trên giường, tôi ngoan ngoãn gửi cho Nhiếp Tranh một đoạn video tự quay để chứng tỏ mình đã đi ngủ.
Nhiếp Tranh trả lời rất nhanh, một khoản chuyển khoản 5324.
Kèm theo một lời khen ngợi keo kiệt.
"Ngoan."
Nhưng khi lướt thêm vài dòng trên Facebook, tôi đột nhiên ngồi bật dậy.
Doãn Uyển đăng một bức ảnh check-in đồ ăn.
Tại sao chiếc đồng hồ Green Submariner trên tay người đàn ông trong tấm ảnh mờ trông lại quen thuộc đến thế?
Tôi suy nghĩ một lát, rồi mở ứng dụng định vị.
Khi nhìn thấy vị trí của Doãn Uyển và vị trí hiện tại của anh, tôi hít sâu một hơi.
Thời đại học, tôi từng bị bắt cóc.
Điều này đã dẫn đến việc Nhiếp Tranh có ham muốn kiểm soát tôi đến mức cực đoan.
Cụ thể là giữa tôi và anh có một ứng dụng nhỏ có thể xem vị trí của nhau.
Và bây giờ, ứng dụng định vị đó.
Vị trí của anh và Doãn Uyển, vừa vặn ở cùng một khách sạn.
Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí đó một lúc lâu, gần như bật cười vì tức.
Hóa ra đây là cái mà anh gọi là "ra ngoài bàn công việc".
...
Nghĩ đến việc họ vẫn ở bên nhau vào giờ này, tối nay có lẽ còn có những "chương trình" khác... Khi tôi nhận ra, răng tôi đã cắn chặt lại.
Tôi đã kìm nén ý định muốn xông thẳng đến đó để chất vấn.
Dù sao thì nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có đến đó cũng đã xong xuôi rồi.
Hơn nữa, tôi lấy thân phận gì để ngăn cản?
Em gái sao?
Thôi đi, đừng đùa nữa.
Thế là tôi hẹn cô bạn thân.
"Đi bar không?"
Hiểu Hiểu gọi điện đến, vô cùng ngạc nhiên.
"Có phải WeChat của tớ bị hack rồi không?"
"Anh trai cuồng em gái của cậu lại chịu thả cậu ra ngoài chơi buổi tối sao? Anh ấy chẳng phải luôn giục cậu về nhà lúc 9 giờ tối à?"
Tôi kể lại mọi chuyện, Hiểu Hiểu lập tức nổi trận lôi đình.
"Cậu đợi đấy, chị em sẽ sắp xếp một chỗ toàn những anh chàng cao to vạm vỡ với múi bụng săn chắc, đảm bảo cậu tối nay sẽ hài lòng!"
...
Tôi cố tình mang theo điện thoại.
Quả nhiên.
Xe của Hiểu Hiểu vừa chạy được mười phút, điện thoại của Nhiếp Tranh đã gọi đến.
Tôi không nghe máy.
Tin nhắn của anh nhanh chóng được gửi đến.
"Đã muộn thế này rồi em đi đâu?"
"Nghe điện thoại."
"Đừng để anh phải lo lắng."
...
Tôi thỏa mãn tắt màn hình, phớt lờ hàng loạt tin nhắn sau đó của anh.
Anh ở bên đó tình tứ với người phụ nữ khác.
Vậy mà còn nói lo lắng cho tôi?
Muốn ai phải cười chết chứ?
Hiểu Hiểu dẫn tôi thẳng đến hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, Black Horse Club.
Còn đặc biệt mua vé SVIP hàng đầu.
Cô ấy vung tay.
"Nghe chị đi, lát nữa em sẽ hiểu."
Buổi biểu diễn bắt đầu, mắt tôi không thể rời đi được.
Quả là một dàn mỹ nam vạm vỡ, múi bụng săn chắc, những chiếc thắt lưng da đen nhánh siết chặt trên đôi chân rắn rỏi.
Mỗi lần họ nhún nhảy, bên dưới lại vang lên những tiếng la hét điên cuồng.
Tôi nhanh chóng hiểu tại sao Hiểu Hiểu lại chọn vị trí này.
Bởi vì cái vị trí này, mẹ nó chứ, đúng là đặc biệt!
Tôi tận mắt thấy một anh chàng cơ bắp cao 1m90, nặng 90kg trên sân khấu nhảy xuống, một tay bế bổng một cô gái tóc xoăn lên, rồi cúi người xuống, nắm lấy tay cô ấy đặt lên cơ ngực của mình, hạ người xuống.
Gần như chỉ sượt qua một chút xíu, động tác ấy đầy ám muội, hormone bùng nổ.
Một chuỗi động tác đó khiến cô gái kia đỏ bừng mặt, trông như thiếu oxy, chỉ còn biết run tay nhét tiền vào quần của người đàn ông.
Ôi chao, có người dù thiếu oxy, nhưng tay vẫn sờ được cơ bụng, vẫn nhét được tiền vào quần, thật đáng sợ!
Hiểu Hiểu cười một cách tinh quái.
"Thế nào?"
Tôi cẩn thận đánh giá, rồi nắm tay không trong không khí.
"Cảm giác cơ ngực vẫn không to bằng anh tớ, cơ bắp kia trông như tiêm thuốc, có vẻ hơi "rỗng"."
Hiểu Hiểu: "...Cậu cứ nói là cậu chỉ thích anh trai cậu thôi cho rồi!"
Tôi nháy mắt với cô ấy, mỉm cười: "Ừ hứm~"
Tôi từ chối màn biểu diễn của vũ công nam muốn ngồi lên người tôi. Hiểu Hiểu vẫy tay đuổi người đi, nhìn tôi với vẻ mặt "hận rèn sắt không thành thép".
"Thịt đã dâng đến tận miệng rồi, cái vẻ trinh tiết liệt nữ này cậu định diễn cho ai xem hả!"
"Tớ bị suy thận, bác sĩ đông y bảo tớ phải kiêng cữ một thời gian."
Tôi thành thật nói.
Hiểu Hiểu há hốc mồm.
"Anh trai cậu... mạnh đến vậy sao?"
"Chẳng phải người ta nói đàn ông qua 25 là như 65, sao anh ấy lại còn 'ngược sinh trưởng' vậy?"
Tôi uống một ngụm trà hoa cúc kỷ tử trong ly, nở nụ cười thỏa mãn.
Người phụ nữ có thể lên đỉnh ba lần một ngày nói chuyện thật có khí thế.
"Chết tiệt," Hiểu Hiểu vừa ghen vừa hận, "Tối nay cậu trả tiền!"
"Nhưng mà, cậu ăn ngon đến vậy rồi, hôm nay còn đến đây làm gì? Để anh ấy nhận ra tình cảm của mình sao?"
"Đúng vậy,"
Tôi véo má cô ấy, "Lát nữa để tránh anh ấy làm khó cậu, nhớ giả vờ say nhé."
Hiểu Hiểu liên tục vẫy tay, làm một động tác "mời", vẻ mặt oai dũng như sắp hy sinh.
"Cứ dùng thoải mái. Nếu lỡ anh ấy tìm đến nhà tớ tính sổ, cậu nhớ nhặt xác tớ là được."
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu uống cạn cả ly, rồi "rầm" một tiếng ngã xuống.
Tôi cạn lời.
Cậu đúng là quá dũng cảm.
Sau khi xuất phát, tôi đã tắt định vị.
Nhẩm tính thời gian, nếu anh ấy thực sự muốn quay về, chắc cũng sắp đến rồi.
Uống hơi nhiều trà kỷ tử, tôi sắp xếp ổn thỏa cho Hiểu Hiểu, nhờ vũ công nam trông chừng một chút, rồi tự mình đi vệ sinh.
Nhưng không ngờ lại bị chặn đường giữa chừng.
"Chào bạn, xin hỏi… chúng mình có thể làm quen không?"
Đối diện là một chàng sinh viên da ngăm, phía sau không xa có vài người bạn chắc là đồng đội của anh ta, đang cổ vũ.
Thấy tôi không nói gì, mặt anh ta càng đỏ hơn.
"Xin lỗi, hơi đường đột, nhưng mà... nhưng mà nãy giờ tôi đã để ý đến bạn rồi, tôi tên là Nguyễn—"
Đột nhiên, một bàn tay như gọng kìm tóm lấy tay chàng trai.
"Tránh xa em ấy ra."
Giọng Nhiếp Tranh vang lên sau lưng tôi, cảm giác áp bức như một ngọn núi đè xuống.
Bàn tay còn lại đặt lên vai tôi.
Lực siết mạnh như móc sắt vào xương bả vai tôi, đau đến mức tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Ngẩng đầu nhìn lên.
"Anh? Anh không phải đang đi công tác sao?"
"Em gái sắp bị người ta bắt mất rồi, còn công tác gì nữa."
Nhiếp Tranh cười khẩy, tay anh siết rất chặt, tôi có thể nghe thấy tiếng xương tay của chàng trai kia bị bóp.
Sắc mặt của chàng trai thay đổi hẳn.
Trong một quán bar đầy rẫy những người nhảy múa điên cuồng, Nhiếp Tranh nổi bật đến mức đáng kinh ngạc, đặc biệt là chiếc cà vạt đen của anh, thật sự khiến người ta rất muốn kéo xuống, rồi cắn một miếng thật mạnh vào bờ môi dưới dày và mềm mại kia.
Không được, không thể nghĩ nữa.
Suốt quãng đường đưa tôi ra khỏi quán bar, mặt Nhiếp Tranh đều cau có. Nhưng điều đó vẫn không ngăn được những gã đàn ông, cô gái say xỉn bám vào người anh.
Tôi trơ mắt nhìn lửa giận của anh bốc lên ngùn ngụt, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khi Nhiếp Tranh nhìn tôi, tôi nhe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, mỉm cười với anh. Một lúc lâu sau, vai anh thả lỏng, bất lực vươn tay xoa đầu tôi.
"Em đó—"
Trên đường về, điện thoại của tôi rung lên. Tôi cúi đầu nhìn, là Hiểu Hiểu, cô ấy nhắn rất cẩn thận.
"Bảo bối, anh trai cậu trông như muốn ăn thịt người, hôm nay cậu phải cẩn thận đấy, chị em rút lui trước đây."