Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Từ khi sinh ra, định mệnh đã khắc lên mặt ta một vết bớt che gần nửa gương mặt.
Nó tựa như một vệt mực oan nghiệt loang lổ trên bức họa hoàn mỹ, vừa là kh iếm kh uyết của ta, và đồng thời cũng là cơn ác mộng đeo bám ta suốt nửa đời.
Người ta bảo trẻ con vô tư nhất, nhưng cũng là kẻ t àn nh ẫn nhất, và có lẽ vì thế mà thuở nhỏ, ta bị gọi là "qu ái v ật"... Đến nỗi chẳng ai muốn lại gần dù chỉ nửa tấc.
Dù cho ta có học hành xuất sắc, đối đáp lưu loát hay tinh thông cầm kỳ thư họa, ta vẫn chưa từng có cơ hội phô diễn tài năng… Bởi sự ưu ái của các nam nhân hay ánh mắt tán thưởng của người đời đều do dự dừng lại nơi vết bớt trên má trái ta.
Ngay cả phụ mẫu sinh thành, mỗi lần nhìn thấy vết bớt ấy cũng chỉ biết thở dài thườn thượt trong niềm tiếc nuối khôn nguôi.
Giữa những lời ch ê b ai và sự xa lánh đó, tâm hồn non nớt của ta dần bị mài giũa và tạo thành những góc cạnh s ắc bén.
Ta cố gắng làm mọi việc thật hoàn mỹ hòng giành lại chút tôn nghiêm, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thoát khỏi nỗi u sầu bám riết.
Đôi khi, ta giận dữ nhìn chằm chằm vết bớt trong gương đồng với lòng đầy o án h ận.
Và cũng đôi khi, ta lại mơ mộng viển vông nếu gương mặt ta trắng trẻo không tì vết thì liệu đời ta có thuận buồm xuôi gió hay không?
Dần dà, ta lớn lên thành một con người m éo m ó và cũng đầy m âu th uẫn.
Vô số ánh mắt s ắc như vạn mũi tên x uyên tim ép ta phải khoác lên mình lớp vỏ ngụy trang để che giấu bản thân sau vẻ ngoài hờ hững, thờ ơ.
Ta nghĩ chỉ cần tỏ ra v ô t âm thì chẳng ai có thể làm t ổn th ương ta nữa. Cứ thế, ta sống nửa thật nửa giả, lòng đầy gi ằng x é.
Thời gian trôi đi, khi các tiểu thư khác lần lượt được cầu thân, còn ta thì vẫn phòng không chiếc bóng, phụ mẫu bắt đầu hoảng loạn…
Trong khi đó, dù bề ngoài ta vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi nh ục nh ã vô biên, như thể mình là món hàng bị bỏ lại chẳng đáng một đồng.
Tôn nghiêm ta cố sức dựng xây phút chốc sụp đổ, thế là ta đóng cửa không ra ngoài, ngày ngày chìm trong u uất.
Chứng kiến cảnh ấy, phụ mẫu sốt ruột đến mức mép miệng nổi bong bóng, lòng như lửa đốt.
Thỏ cùng đường còn c ắn người, huống chi con người bị dồn đến bước đường cùng, há chẳng làm ra chuyện cực đoan?
Chính vì thế mà phụ thân tìm đến tân khoa trạng nguyên Tần Tiện, é p y cưới ta.
Tần Tiện xuất thân hàn môn, vốn chỉ có một mẫu thân già yếu để nương tựa… Còn phụ thân ta, ngoài tiền tài thì chẳng thiếu thứ gì, lại thích hành thiện.
Sự giao thoa giữa khổ nạn và thiên phú phủ lên Tần Tiện một tầng hào quang thánh khiết, khiến phụ thân động lòng trắc ẩn, rồi mời y về phủ và chu cấp cho y ăn học.
Ban đầu, phụ thân chẳng có ý đồ gì. Nhưng khi Tần Tiện đỗ trạng nguyên, trở thành người được s ăn đón khắp chốn, cộng với chuyện hôn nhân của ta quá nan giải, bấy giờ phụ thân bỗng dưng nảy sinh suy tính không nên có.
Dù Tần Tiện từng ở Giang phủ mấy năm, ta và y hầu như chẳng có giao tình, đến mức ta thậm chí không nhớ nổi dung mạo y ra sao.
Đối với cuộc hôn nhân này, ngoài việc giữ thể diện, ta còn cảm thấy một niềm sung sướng âm thầm khó tả, nhất là khi có kẻ vì danh tiếng mà đã vội gửi thư mời kết giao với ta.
Lòng ta cảm thấy thỏa mãn khôn cùng, như thể những mảnh vụn tôn nghiêm v ỡ n át đã được vá lại, và ít nhiều cũng đã giúp che phủ vết bớt trên mặt.
Ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt như trước, nhưng lần này, dường như có chút cơ sở vững vàng hơn.
Phụ mẫu dặn dò: “Tần Tiện xuất thân th ấp k ém, không có qu an h ệ rộng. Sau này, con sẽ là chủ mẫu trong phủ, phải gánh vác việc mở rộng nhân mạch, lo liệu qu an h ệ ngoài quan trường.”
Từ nhỏ ta đã hiểu chuyện, luôn vâng lời phụ mẫu, nên bèn nhận thư mời và nhanh chóng chuẩn bị dự tiệc.
Những tiểu thư khuê các quyền quý vẫn là đám người ấy, nhưng giờ đây, họ mang bộ mặt hoàn toàn khác.
Á c ý tan biến trong khoảnh khắc, nhường chỗ cho thiện chí giả tạo ùa đến, khiến ta buồn nôn suýt không kìm được.
Lúc này, dường như bọn họ chẳng còn thấy vết bớt trên mặt ta nữa.
Nhưng chẳng phải ta vẫn là ta sao?
Cảm giác ch âm ch ọc và kh oái tr á đan xen không ngừng cuộn trào trong lòng. Song, ta lại c ăm gh ét chính mình khi lại cảm thấy kh oái tr á vào giờ phút này.
Ta luôn cảm thấy trong cơ thể ta có thứ gì đó đang chảy xuôi và không ngừng trỗi dậy. Lẽ ra ta phải nắm bắt được nó, ấy vậy mà mãi vẫn không thể nắm bắt được, thậm chí là còn không biết nó là gì.
Nhưng ta biết chắc chắn có một thứ như thế tồn tại và đang lặng lẽ th ao t úng lòng ta.
2
Những ngày tháng được người đời tâng bốc chẳng kéo dài bao lâu.
Bởi vì, khi ấy ta mới mười tám, lòng còn ôm mộng tưởng đẹp đẽ về hôn nhân.
Có điều, tất cả mộng tưởng ấy, ngay trong đêm tân hôn đã v ỡ v ụn chẳng còn mảnh nào.
Chính đêm ấy, lần đầu tiên ta nhìn rõ Tần Tiện.
Thân hình y cao ráo gầy gò, ngũ quan tuy không xuất chúng nhưng lại toát lên một vẻ thư sinh lạnh nhạt đến cực điểm.
Tần Tiện xa cách cáo lui, thái độ bề ngoài lễ độ nhưng thực chất lại chẳng có chút tôn trọng.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu ra cuộc hôn nhân này chẳng phải khởi đầu thuận buồm xuôi gió cho đời ta.
Y không muốn chung phòng, ta cũng chẳng bận lòng.
Suy cho cùng thì chuyện này chỉ xảy ra trong nội phủ, người ngoài chẳng hay biết nên cũng chẳng ai chỉ trỏ bàn tán.
Tôn nghiêm ta theo đuổi đã méo mó đến cực hạn rồi… Chỉ cần bề ngoài trông tốt đẹp, còn bên trong thối rữa thế nào, ta chẳng muốn truy cứu, và cũng chẳng có tư cách truy cứu.
Ta ép mình trở nên lạc quan, nghĩ rằng nếu thể hiện nhiều hơn trước Tần Tiện thì có lẽ mọi chuyện sẽ đổi thay. Nhưng cơ hội ấy ta chẳng bao giờ có.
Vậy mà chưa đầy một tháng sau, Tần Tiện đã rước thị thiếp vào phủ trong sự chấn động của cả kinh thành.
Nàng ta tên La Tri Đường, nghe nói là thanh mai trúc mã lớn lên cùng y từ thuở ấu thơ.
Rốt cuộc ta là gì trong cuộc hôn nhân này?
Một bậc thang để y trèo cao, hay chỉ là món trang trí biết thở?
Ta vô cùng tức giận, chẳng thể kiềm chế được nên lập tức về nhà mẹ đẻ cáo trạng, ngỡ rằng phụ mẫu sẽ bất bình thay ta, nhưng bọn họ lại chỉ khẽ thở dài.
Lúc ấy, ta mới hay đây chỉ là một cuộc giao dịch. Tức là, Tần Tiện lấy ta, đổi lại được rước thanh mai làm thiếp.
Nực cười thay! Ta như quân cờ vô tri vô giác trên bàn cờ mặc người sắp đặt. Nhưng ta là con người bằng da bằng thịt và còn đang sống sờ sờ cơ mà!
Vậy mà phụ mẫu, những người sinh thành nuôi dưỡng ta gần hai mươi năm, lại chẳng nhận ra điều hiển nhiên ấy.
Sự thật này khiến ta kinh hãi đến mức tứ chi cũng trở nên lạnh toát, và chút tôn nghiêm vừa khó nhọc chắp vá lại một lần nữa vỡ vụn, biến ta thành trò cười của cả kinh thành.
Tần Tiện vẫn giữ vẻ nhã nhặn nhưng coi ta như không tồn tại, đến nỗi những thiệp mời lẽ ra phải gửi đến ta nay đều chuyển sang phòng La Tri Đường.
Ác ý tràn ngập bủa vây, khiến ta đóng chặt cửa phòng và cũng chẳng muốn bước ra nữa.
Nhưng bất ngờ thay, chính La Tri Đường lại chủ động đến gõ cửa phòng ta.