Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm ấy chỉ là một ngày bình thường, nhưng là lần đầu ta thấy nữ nhân này.
Nàng ta có dung mạo bình thường, nhưng vì không mang vết bớt nên nhan sắc đã vượt ta một bậc.
La Tri Đường cúi người hành lễ, nhưng có lẽ vì xuất thân nông gia nên động tác vẫn còn vụng về, thiếu chuẩn mực.
Ta vốn định giữ thể diện và bày ra tư thái kiêu ngạo, nhưng khi thấy giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi nàng ta, cùng vẻ lúng túng cố đè nén mà vẫn lộ rõ, ta bỗng mềm lòng.
Dù vậy, ta vẫn chẳng chịu lép vế, cố giữ vẻ lạnh lùng mà hỏi: “Ngươi đến đây là có chuyện gì?”
Liệu nàng ta đến đây để khoe khoang tình cảm sâu nặng với Tần Tiện?
Hay là để chế giễu ta, một danh môn quý nữ, mà chẳng giữ nổi trái tim phu quân?
Vì đã quen với á c ý từ người đời, ta luôn mang tâm thế đề phòng, suy đoán kẻ khác bằng sự á c đ ộc tột cùng.
Cũng vì thế mà ta bất giác thẳng lưng, như chuẩn bị cho một trận chiến á c l iệt.
Nhưng La Tri Đường chỉ lặng lẽ đưa ta một xấp thư mời.
Đó là những thiệp bái phỏng gửi đến nàng ta thời gian qua.
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ là chủ mẫu trong nhà, những thứ này đương nhiên phải qua tay tỷ trước.”
Ta lập tức cảm thấy bất thường, như thể đây là một cái b ẫy.
Ấy vậy mà nàng ta chỉ cười, một nụ cười chất phác, thậm chí còn mang chút lấy lòng. Thế nên ta nhìn nàng ta với lòng đầy nghi hoặc, và giọng điệu cũng bất giác cao lên một bậc: “Vậy cứ để lại đây.”
Ta muốn xem rốt cuộc nàng ta đang giở trò gì.
3
Ta đã chờ đợi nhiều ngày xem nàng ta giở trò gì, vậy mà La Tri Đường chẳng bộc lộ dấu hiệu khả nghi nào.
Ngược lại, ngoài phủ lại rộ lên tin đồn nữ nhi Giang gia tuy dung mạo xấu xí nhưng thủ đoạn cao tay, quản chặt ái thiếp của Tần trạng nguyên, khiến nàng ta chẳng dám hành động nếu chưa được ta cho phép.
Thế là những tấm thiệp xu nịnh lại ùn ùn đổ về tay ta như nước lũ.
Ta chẳng tin La Tri Đường lại vô duyên vô cớ giúp ta nâng cao uy thế. Vì vậy, ta mang theo lòng đầy nghi hoặc băng qua hoa viên tìm đến phòng nàng ta.
Hiển nhiên, Tần Tiện bảo vệ nàng ta vô cùng kỹ lưỡng như thể e sợ ta, một “độc phụ” mưu đồ bất chính, nên cố ý sắp xếp hai phòng cách xa nhau trong phủ.
Thành ra ta đi mãi, đến mức lòng bàn chân trở nên nóng ran, đau rát, thì mới đến được cửa phòng nàng ta.
Nhưng ngón tay ta còn chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt.
Một giọng nói quen thuộc cất lên: “La phu nhân, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời! Hôm nay, chén thuốc này muốn uống cũng phải uống, không muốn cũng phải uống!” Đó là Hồng ma ma, người hầu cận lâu năm bên mẫu thân ta.
Giọng La Tri Đường run rẩy lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Các ngươi làm thế này… không sợ ta nói với A Tiện sao?”
Bên trong, tiếng cười lạnh của Hồng ma ma vang lên: “Một nha đầu hèn mọn như ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên công tử sao? Lão thân nói cho ngươi hay, ngày lão gia đồng ý cho công tử cưới ngươi, điều kiện chính là phải tuyệt đường con cái của ngươi. Vậy nên cho dù ngươi có nói với ai thì cũng chẳng thay đổi được gì!”
Giọng La Tri Đường bỗng lạc đi, nàng ta thở hổn hển thì thào: “Sao… sao có thể như vậy…”
Hồng ma ma gắt gỏng lên tiếng: “La phu nhân, bớt phí sức đi! Mau uống thuốc để lão nô còn về báo cáo!”
“Ta không uống!” La Tri Đường hét lên.
“Xem ra ngươi muốn rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!” Hồng ma ma quát, ngay sau đó là tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất, và tiếng bàn ghế đổ lật lộn xộn.
Ta đứng ngoài cửa, không khỏi cảm thấy thất thần.
Một ý nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên: Nếu La Tri Đường thật sự không thể có con, chẳng phải ta sẽ vững vàng ngồi ở ngôi vị chủ mẫu sao?
Nhưng khi tiếng nức nở nghẹn ngào của nàng ta vang lên, ta lại chẳng thể khống chế được mình và liền đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, La Tri Đường đang bị hai nha hoàn đè xuống bàn giữa những chiếc ghế đẩu ngã lăn lóc.
Hồng ma ma một tay bóp chặt má đối phương, tay kia cầm chén thuốc định cưỡng ép đổ vào miệng nàng ta.
Dù trong lòng vẫn còn đang bàng hoàng, nhưng giọng nói của ta lại lạnh lùng đến mức tàn nhẫn khi cất lên: “Đủ rồi.”
Mọi người trong phòng loạt ngẩng đầu và nhìn ta đầy sững sờ. Hồng ma ma là người lên tiếng trước: “Tiểu thư, lão phu nhân dặn…”
Ta lạnh mặt cắt lời: “Chuyện của phụ mẫu ta tự khắc có lời giải thích. Hồng ma ma, mang thuốc đi đi.” Bằng một ngữ khí đầy áp lực, không cho phép phản kháng, Hồng ma ma đành cúi đầu dẫn hai nha hoàn rời đi.
Ta cúi người đỡ La Tri Đường dậy.
Với đôi má ửng đỏ vì bị bóp và đôi mắt ngấn nước, dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng ta trông càng thêm đáng thương.
Có điều ta chẳng phải Tần Tiện nên cũng chẳng có lòng dạ thương hoa tiếc ngọc.
Ta châm chọc lên tiếng: “Xem ra Tần Tiện chẳng yêu thương ngươi như ngươi tưởng.”
La Tri Đường nhẹ giọng: “Ta hiểu A Tiện, chàng chẳng phải người như thế.”
Ta bật cười, và không khỏi càng cảm thấy buồn cười: “Nếu y thực sự không phải là loại người ấy, thì tại sao y lại cưới ta?” Nàng ta rũ mắt và chẳng đáp gì, ta lại tiếp tục: “Chẳng phải vì nhà ta có quyền có thế nên y mới cam tâm trèo cao sao?”
La Tri Đường vội phản bác: “Không phải! A Tiện vì…” Nàng ta bỗng ngừng lại, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì nên sau đó cũng chẳng nói tiếp. Lòng ta bất chợt dâng lên một tia tò mò, muốn xem nàng ta biện giải thế nào cho y, nhưng nàng ta chỉ lặp lại: “A Tiện không phải người như vậy.”
Ta cảm thấy vô vị, ngay lúc đang định rời đi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa. Giọng Tần Tiện đầy lo lắng vang lên: “A Đường!”
La Tri Đường bật dậy đối mặt với Tần Tiện đang đứng ở cửa. Đây là lần đầu ta thấy y mất đi vẻ điềm tĩnh. Trán lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng. Y khàn giọng: “Nàng… nàng không sao chứ?”
La Tri Đường lắc đầu, rồi quay sang nhìn ta: “Nhờ Giang tiểu thư ra tay giúp đỡ.”
Tần Tiện theo ánh mắt nàng ta nhìn sang ta. Y chắp tay rồi lên tiếng với giọng điệu đầy chân thành: “Đa tạ.”
Ta chỉ nhếch môi, cười nhạt, rồi bất ngờ công kích: “Vừa rồi La phu nhân gọi ta thế nào?”
La Tri Đường sững sờ, gương mặt liền trở nên tái nhợt: “Giang… Giang tiểu thư…”
Ta nhìn thẳng Tần Tiện: “Tần Tiện, ngươi nay là quan gia có phẩm cấp, vậy mà thiếp thất được rước vào phủ lại chẳng hiểu quy củ như thế sao?” Cách xưng hô của nàng ta, dù là vô tình hay cố ý, đều như ngầm ám chỉ cuộc hôn nhân này chẳng chính danh, là sỉ nhục với Giang gia. Ta có thể chặn chén thuốc tuyệt tự bởi ta không tán thành hành vi của phụ mẫu, bởi ta tin rằng sinh con chẳng phải nghĩa vụ bắt buộc của nữ tử, và cũng chẳng thể bị người khác tước đoạt. Nhưng cách xưng hô này chẳng khác nào là một lời chế giễu, đã xúc phạm ta và cả Giang gia.
Tần Tiện thoáng sững sờ, y trầm ngâm một hồi rồi mở lời: “Có thể mời tiểu thư ra ngoài nói chuyện được không?”
Ta lạnh lùng nhìn y hồi lâu, không lên tiếng đáp lại.
4
Ta và Tần Tiện bước vào một tiểu viện. Vừa ngồi xuống, y đã thốt một câu khiến ta sững sờ: “Giang tiểu thư, nếu sau này tiểu thư gặp được lương duyên, ta sẽ để tiểu thư rời đi.”
Chỉ trong khoảnh khắc, lửa giận trong ta lập tức bùng lên dữ dội.
Ta mất lý trí, vung tay tát y một cái thật mạnh, tiếng da thịt va chạm vang lên chan chát. Nhưng Tần Tiện lại bình thản lạ thường như thể đã lường trước được chuyện này. Y lên tiếng: “Ta biết Giang tiểu thư chẳng vì yêu thích mà gả vào nhà này, và ta cũng chẳng có chút tâm tư nào với Giang tiểu thư.”
Ta giận dữ quát: “Tần trạng nguyên giỏi đạo đức giả thật đó! Đã không có ý, cớ gì lại cưới ta? Nói trắng ra, chẳng qua là ngươi tham quyền thế Giang gia! Khí tiết kẻ sĩ của ngươi để đâu rồi?”
Dấu tay của ta hằn đỏ trên má y, nhưng y chẳng tỏ vẻ đau đớn, mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Dù tiểu thư tin hay không, thì suốt đời này Tần mỗ sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn, để báo đáp ân tình Giang gia dành cho ta.”
Y xoay người định rời đi. Họng ta khô khốc, lòng ngập đắn đo, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể thốt ra một câu hỏi day dứt: “Có phải vì dung mạo của ta không? Vì ta có dung mạo xấu xí sao?”
Lời vừa thốt ra thì ta đã lập tức cảm thấy hối hận, cảm giác như chính mình đã bóc trần điểm yếu, phơi bày sự mong manh và tôn nghiêm mặc cho người khác giẫm đạp.
Tần Tiện chợt khựng bước, y ngoảnh đầu nhìn ta, ánh mắt y thoáng ngạc nhiên và nghi hoặc. Sau đó y liền đáp ngay chẳng chút do dự: “Dĩ nhiên không phải.”
Y chậm rãi nói tiếp: “Ta từng chiêm ngưỡng văn chương của tiểu thư tại Giang phủ, tài hoa xuất chúng của tiểu thư cũng chẳng kém ta chút nào. Nghe nói cầm kỳ thi họa tiểu thư đều tinh thông. Một người tài tình tuyệt diễm như tiểu thư, cớ gì chỉ chăm chăm vào khuyết điểm trên dung mạo?”
Lời của y như một tiếng chuông, có điều con người há chẳng phải luôn dùng nhược điểm của mình để so với ưu điểm của kẻ khác sao?
Ta tự hỏi liệu mình có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn đó không?