Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thành bại quyết định trong một trận này, vậy mà ta lại bình tĩnh lạ thường, dẫu biết nếu thua thì cái giá phải trả là sinh mạng của phụ thân và mẫu thân ta… Đó là kết cục mà ta chẳng mong muốn, nhưng ta chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, làm sao có thể dám chắc không có biến cố gì được chứ?
Những gì phải gánh chịu thì ta chẳng thể trốn tránh.
Nếu đã vậy, chi bằng học cách nhìn thoáng hơn và dũng cảm hơn.
Mãi đến tận khuya, Tần Tiện mới hồi phủ.
Toàn thân y vương hơi sương đêm, dáng vẻ mệt mỏi tột cùng nhưng tinh thần lại phấn chấn khác thường. Y nói: “Ngày mai chính là thời khắc quyết chiến.”
La Tri Đường vội hỏi: “Chàng nắm chắc mấy phần thắng?”
Tần Tiện nhìn nàng ta, rồi nhìn ta, và sau đó bỗng bật cười: “Mười phần.”
La Tri Đường trợn tròn mắt rồi kinh ngạc “òa” lên, niềm vui sướng hiện rõ trên mặt chẳng thể giấu. Còn ta, trong khoảnh khắc ấy cũng bất giác sững lại.
Ta chợt nhớ yến tiệc mùa xuân của Trưởng Công chúa, nhớ câu “mười phần chắc thắng” ta từng thốt ra, và rồi ta cũng bật cười theo.
Trên đời này làm gì có chuyện nắm chắc mười phần?
Chẳng qua, những con người bình thường như chúng ta, vì muốn có thêm động lực sống tiếp mà tự an ủi lẫn nhau mà thôi.
19
Hôm sau, trời vẫn trong xanh và phố thị vẫn náo nhiệt như thường lệ. Tiếng người bán kẻ mua, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, chẳng có chút khác biệt so với ngày thường.
Từ sáng sớm, ta và Tần Tiện đã được Tứ Hoàng tử triệu vào cung.
Dường như hắn đã thức trắng đêm bởi quầng mắt xanh đen hằn rõ, nhưng đôi mắt lại sáng rực, lộ vẻ cuồng nhiệt gần như điên loạn.
Cũng phải thôi.
Trong mắt hắn ta, đại nghiệp đã cận kề thành công và qua đêm nay, ngai vàng thiên tử sẽ nằm gọn trong tay hắn, vậy nên sao có thể không kích động, không hân hoan cho được?
Tứ Hoàng tử lại dặn dò kế hoạch cho đêm nay thêm một lần nữa.
Nhờ xuất thân trong sạch mà Tần Tiện thi đỗ cao và được đương kim Hoàng thượng xem trọng, và sẽ được chỉ định ở bên Hoàng thượng.
Khi Tứ Hoàng tử tấn công tẩm cung, y sẽ phối hợp ép Hoàng thượng hạ chỉ truyền ngôi, còn ta thì sẽ ở cạnh Tứ Hoàng tử.
Theo lời hắn ta nói, đó là để bảo vệ ta, nhưng làm gì có ai ở đây chẳng phải là kẻ tinh tường?
Tất cả đều hiểu đây chỉ là lớp vỏ bọc để hắn ta dùng ta làm con tin và đề phòng Tần Tiện phản bội mà thôi!
Ta và Tần Tiện cùng quỳ xuống tỏ vẻ kính cẩn thuận theo.
Tứ Hoàng tử đích thân đỡ bọn ta dậy, rồi lên tiếng với giọng điệu đầy ý vị sâu xa: “Hai ngươi đã theo bổn hoàng tử hai năm. Nếu lần này thành công, phần thưởng dành cho các ngươi ắt chẳng thể thiếu.”
Ta và Tần Tiện lại cúi người hành lễ: “Tạ ơn Tứ Hoàng tử.”
Nhưng lời ấy sao có thể tin tưởng hoàn toàn được chứ?
Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Chim bay hết, cung tốt cất đi.
Bọn ta mà có được kết cục tốt đẹp thì đúng là có lỗi với cái sự bạc tình bạc nghĩa của Tứ hoàng tử bấy lâu nay.
Đêm nay là thời cơ của Tứ hoàng tử, và cũng là thời cơ của Nhị hoàng tử.
Và cũng là thời cơ của chúng ta.
Và còn là thời cơ của một người khác nữa.
Cứ chờ mà xem.
20
Ráng chiều nơi chân trời tựa ngọn nến cháy dở đang dần lụi tắt. Bóng đêm tràn tới như nước lũ, nhanh chóng nuốt chửng ánh sáng rồi kéo cả thế gian vào vực sâu không đáy.
Cuối cùng màn đêm cũng đã buông xuống.
Một tiếng còi dài đầy ẩn ý vang lên trong tĩnh mịch như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, rồi tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng quát tháo vang trời bỗng bùng nổ từ hư không và dội khắp hoàng cung. Mặt đất rung chuyển dưới bước chân giao tranh, tiếng binh khí va chạm hòa cùng tiếng gào thét không dứt, trong khi mặt đất đen im lìm lặng lẽ hút lấy từng giọt máu đỏ tươi.
Nhờ nắm tin tức về Nhị Hoàng tử nên Tứ Hoàng tử đã chiếm thế thượng phong, khiến kế hoạch đoạt vị của Nhị Hoàng tử chết từ trong trứng nước.
Giữa binh đao hỗn loạn, người của Tứ Hoàng tử dùng từng nhát chém, từng đường dao, triệt để đoạn tuyệt sinh cơ của đối thủ.
Ván cờ giữa Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đã phân thắng bại.
Tiếp theo là cuộc đối đầu giữa Tứ Hoàng tử và Hoàng thượng.
Ta ngồi trong xe ngựa theo Tứ Hoàng tử tiến vào cung, nơi mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng vào khoang mũi.
Ta vén rèm xem tình cảnh bên ngoài thì chỉ thấy thi thể nằm vương vãi khắp nơi. Một cơn buồn nôn lập tức ập đến, ta lập tức cúi người nôn thốc nôn tháo.
Tứ Hoàng tử ngồi bên cạnh chợt bật cười, và cũng lên tiếng trêu chọc: “Quả nhiên là nữ nhi thế gia, chỉ có chút cảnh tượng này mà đã không chịu nổi.”
Hắn ta nói nhẹ như không, như thể những người chết dưới tay hắn chẳng phải sinh mệnh sống động, mà chỉ là cỏ rác chẳng đáng bận tâm.
Nhưng có bao giờ Tứ Hoàng tử xem đám người hầu kẻ hạ như con người đâu chứ?
Ta nôn càng dữ dội, không chỉ vì cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông, mà còn vì kẻ ngồi cách ta chưa đầy nửa bước.
Hắn ta khiến ta ghê tởm, ghê tởm hơn cả những thi thể đứt lìa trên mặt đất gấp trăm ngàn lần.
Khi ta đã lấy lại được bình tĩnh, Tứ Hoàng tử đưa cho ta một chén trà, rồi thản nhiên nói: “Từ xưa đến nay, tranh đoạt ngôi vị luôn là phong ba bão táp, không thể không đổ máu. Chỉ kẻ sống sót qua cảnh này mới đủ tư cách nắm thiên hạ. Không sợ sinh tử mới thành đại sự.”
Hắn ta vừa an ủi, vừa giãi bày vừa khoe khoang chí hướng. Song, ta nghe ra sự phù phiếm trong giọng điệu ngạo nghễ ấy… Kẻ chết chẳng phải hắn ta nên hắn ta mới có thể nói ra mấy lời sáo rỗng nhẹ nhàng như thế.
Ta giữ vẻ cung kính và thốt ra lời dễ nghe: “Tứ Hoàng tử đã dốc hết tâm huyết thì tất sẽ toại nguyện.”
Nhờ Tần Tiện phối hợp, ta và Tứ Hoàng tử thuận lợi tiến vào tẩm cung.
Bên trong, mùi thuốc bổ nồng nặc, long sàng phủ màn sa, còn bóng lưng gầy yếu của lão Hoàng đế thì khuất trong bóng mờ.
Tần Tiện lặng lẽ đứng ở cuối giường, ánh mắt dõi theo Tứ Hoàng tử.
Thấy Tứ Hoàng tử hài lòng gật đầu rồi tiến lại gần, nhân lúc không ai để ý, ta lặng lẽ bước đến cạnh Tần Tiện.
Quyền lực sắp tới tay khiến Tứ Hoàng tử chẳng còn bận tâm đến ta, vì thế hắn vừa đi vừa cất giọng: “Phụ hoàng, nhi thần đến thăm người.”
“Người từng nói nhi thần không thích hợp làm quân chủ. Nhưng hôm nay, người đối mặt lại là nhi thần. Vậy nên, người chỉ có thể truyền gánh nặng này cho nhi thần mà thôi.”
Hắn ta từ tốn đến gần long sàng rồi ngồi xuống, đuôi mày còn vương nét cười: “Phụ hoàng, đừng giãy giụa nữa. Hãy nói cho nhi thần biết ngọc tỷ ở đâu, và nhi thần hứa sẽ cho người một kết cục nhẹ nhàng.”
“Ngươi định cho trẫm kết cục gì?” Một giọng nam trầm hùng bỗng nhiên vang lên làm chấn động cả tẩm cung.
Ngay lập tức, đương kim Hoàng thượng từ cửa bên bước ra, theo sau là vô số thị vệ lăm lăm trường đao ùa vào vây quanh bảo hộ. Người của Tứ Hoàng tử lập tức tuốt kiếm đối đầu.
Trong khi Tứ Hoàng tử bật dậy với ánh mắt kinh hoàng dán chặt vào long sàng, thì bóng người trên đó khẽ xoay mình, vén rèm, rồi để lộ ra gương mặt tươi cười vô hại: “Tứ ca, lâu rồi không gặp.”
Đó là Bát Hoàng tử.