Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn ta như thể chẳng để tâm việc hành động của mình bị gián đoạn, sau khi nói xong câu đó thì trở lại vị trí cũ, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo ta: “Bổn hoàng tử rất tán thưởng nàng.” Hắn ta nói, giọng điệu nghe như say đến mất ý thức: “Nàng chẳng giống những nữ nhân khác trong kinh thành.”
Rồi hắn ta lại quay sang nhìn Tần Tiện: “Tân hôn chưa tròn tháng đã nạp thiếp, trạng nguyên lang phong lưu tùy ý, nhưng chớ để lỡ xuân thì của tiểu nương tử.”
Ta cúi đầu để che giấu mọi cảm xúc.
Nói không rung động e là tự dối lòng.
Một ánh mắt ưu ái từ bậc quyền quý cũng đủ khiến người ta xiêu lòng. Con người chẳng thể lúc nào cũng lý trí, và ta cũng vậy…
Nhưng có kẻ vì một lần mất kiểm soát mà trầm luân cả đời, có kẻ chỉ thất thần thoáng chốc rồi lập tức bị lý trí nhấn chìm. Ta chính là loại người thứ hai.
Ta vẫn cúi đầu giả vờ tỏ ra vẻ e ấp ngượng ngùng. Tứ Hoàng tử chợt bật cười như tự giễu, và cũng như biện minh: “Bổn hoàng tử say rượu, thất lễ rồi.”
Làm rung động lòng thiếu nữ, rồi buông lời nửa thật nửa hư khiến người ta mơ tưởng, đây là chiêu trò quen thuộc của kẻ lão luyện tình trường. Ta bất giác nhớ đến vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân vụng về của Nhị Hoàng tử.
Dường như ai cũng biết ta chẳng được Tần Tiện sủng ái, bằng chứng là La Tri Đường, người được đón vào phủ khi hôn lễ chưa tròn tháng. Bọn họ mặc nhiên cho rằng chỉ cần bố thí chút hứng thú thì ta sẽ như thiêu thân lao vào lửa, cam nguyện hy sinh tất cả.
Chỉ vì ta mang khiếm khuyết dung mạo, bọn họ liền khẳng định ta chẳng còn lựa chọn, sẽ cảm kích đến rơi lệ, rồi liền vồ vập tới chẳng chút do dự.
Thì ra trong mắt họ, ta thấp hèn, tầm thường và đáng khinh đến như vậy.
Thật chán ngán biết bao.
Ý nghĩ ấy lóe lên và dòng chảy cuộn xiết trong lòng ta bỗng ngừng lại. Một giọng nói yếu ớt nhưng kiên định vang lên từ sâu thẳm: “Ta không phải loại người ấy. Người đó… chẳng phải ta.”
Những kẻ sống giữa thế gian thường vô thức bị ác ý của người đời bám lấy rồi biến nó thành sự tự công kích. Họ chấp nhận cái “tôi giả” mà người đời dựng lên và xem đó là chính mình, để rồi dần đánh mất bản thân, trôi dạt giữa biển người như một cái xác rỗng, một chiếc mặt nạ không hồn.
Ta có vết bớt nhưng ta chẳng xấu xí.
Cái gọi là xấu chỉ là ánh mắt trần tục áp đặt lên ta, là khi họ dùng tiêu chuẩn thiên lệch để chối bỏ mọi điểm sáng nơi ta và biến khiếm khuyết nhỏ bé thành gông xiềng, đày đọa ta trong địa ngục tối tăm, vĩnh viễn chẳng thấy ánh mặt trời.
Sự tự ti hèn yếu của ta chính là cách ta tự đứng về phía thế tục méo mó, tự làm đao phủ và gán cho mình tội danh không tồn tại rồi không ngừng trừng phạt.
Nhưng giờ đây, đang có thứ gì đó bỗng dưng quặn lên rồi chảy tràn trong lòng ta như một luồng hơi ấm len lỏi vào từng mạch máu.
Thì ra, đó là ta – một cái “ta” chân thực nhất, không phải hình hài bị xuyên tạc, mà là cái “ta” mà chỉ mình ta thấu triệt.
17
Trên đường hồi phủ, Tần Tiện không ngừng mở lời xin lỗi ta bởi y chẳng ngờ Tứ Hoàng tử lại vin vào chuyện hôn sự để tạo ra một bài toán chính trị tinh vi đến vậy.
Y chậm rãi giải thích với giọng điệu pha chút áy náy: “Hôn ước giữa ta và A Đường đã được định từ lâu khi còn ở quê nhà. Nếu ta không cưới nàng đúng kỳ hạn, nàng sẽ bị làng xóm dị nghị, mà miệng lưỡi thế gian thì tiểu thư cũng biết nó đáng sợ đến nhường nào rồi đấy.”
Ta quay sang nhìn y rồi ngắt lời, rồi liền hỏi ra điều băn khoăn bấy lâu trong lòng: “Ngươi yêu A Đường đến vậy, sao lại đồng ý để phụ mẫu ta đoạn tuyệt huyết mạch của nàng?”
Tần Tiện sững người một thoáng rồi bất đắc dĩ day day mi tâm: “Hôm đó Giang lão gia kiên quyết đưa ra điều kiện ấy. Ông ấy nói nếu ta không chấp nhận thì hôn sự giữa ta và A Đường sẽ bị hủy bỏ.” Y nhìn ta với ánh mắt chân thành như muốn giãi bày tất thảy: “Giang gia có ân lớn với ta và ta cũng thực lòng muốn bảo vệ tiểu thư.”
Ta vẫn ngoan cố lắc đầu, và giọng điệu cũng trầm xuống: “Dù vậy, khi làm thế, ngươi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của A Đường chưa? Nàng ta chẳng phải vật sở hữu của ngươi, và càng không nên để ngươi thay nàng ta quyết định mọi chuyện.”
Tần Tiện đáp, giọng điệu khẽ run nhưng lại đầy kiên định: “Ta biết ngươi sẽ ngăn cản. Dù hôm đó ngươi không đến phòng A Đường thì gia nhân trong phủ cũng sẽ lập tức báo tin cho ngươi, bởi ta chắc chắn rằng ngươi sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn.”
Ta nhíu mày nghi hoặc: “Ngươi chắc chắn đến vậy sao?”
Tần Tiện bật cười, ánh mắt ánh lên sự kính nể: “Nếu phải nói trên đời này có một người khiến ta thực lòng kính phục, thì đó chính là tiểu thư.”
Y chậm rãi kể lại những chuyện nhỏ mà chính ta cũng gần như quên lãng: “Tiểu thư từng khuyên đám nha hoàn trong Giang phủ tích góp bạc để sau này mua nhà riêng, an cư lập nghiệp. Người dạy họ đọc sách, học chữ vào những lúc rảnh rỗi và còn ngăn mẫu thân người bán những nha hoàn phạm lỗi vào thanh lâu. Người từng nói, sinh mệnh nữ nhân rực rỡ tựa vì sao, nên chẳng thể nào bị đối xử rẻ mạt như vậy.”
Ta ngỡ ngàng, thoáng chốc chẳng biết đáp lại ra sao.
Thì ra, trong những ngày tháng ta chìm trong dày vò và đau khổ vì vết bớt, ta đã từng là ánh sáng, là sự cứu rỗi trong mắt người khác.
Thì ra, ngay cả khi ta chẳng hay biết, ta đã dần trưởng thành và trở thành một con người hoàn chỉnh và tràn đầy sức sống.
Giữa muôn vàn méo mó của thế gian, ta vẫn kiên cường vươn lên. Giữa vô số ác ý, ta đã tự phá vỏ mà chào đời, mang theo dáng hình chân thực của chính mình.
Ta chỉ là ta.
Chính là ta.
18
Muốn sống một đời rực rỡ huy hoàng, con người cuối cùng vẫn phải chờ cơn gió đông của riêng mình, bởi chỉ khi gió nổi thì mới có thể thuận thế bay cao.
Cơn gió đông của Tứ Hoàng tử, sau hai năm dài chờ đợi, cuối cùng đã đến.
Long thể của Thánh thượng bất an, thái y ra vào cung không ngớt nhưng vẫn bó tay chịu trói.
Từ khi Thái tử tiền nhiệm bị phế, ngôi vị Thái tử vẫn bỏ trống, khiến trong ngoài triều đình lòng người không khỏi cảm thấy hoang mang, còn những kẻ mang dã tâm thì rục rịch chỉ chờ thời cơ vùng dậy.
Hai năm qua, ta và Tần Tiện tận tâm tận lực vì Tứ Hoàng tử, lợi dụng lớp mặt nạ đối phó Nhị Hoàng tử để thu thập tin tức và dần được hắn xem trọng và đã thành công trở thành tâm phúc bí mật.
Nhưng nói “tâm phúc” e là quá lời, phải nói là “móng vuốt sắc nhọn” thì đúng hơn.
Tứ Hoàng tử bí mật triệu tập binh lính mà hắn âm thầm nuôi dưỡng bao năm, chẳng bao lâu sau ta lại nghe tin Nhị Hoàng tử cũng đang làm điều tương tự.
Chỉ cần một chút mùi máu tanh, hai thế lực này sẽ như đàn chó điên lao vào cấu xé lẫn nhau, trong khi Hoàng đế bệ hạ đã gần đất xa trời, thời gian để bọn họ đường đường chính chính trở thành tân hoàng chẳng còn bao nhiêu.
Giữa lúc sóng ngầm cuộn trào, ta và La Tri Đường lại bình thản ngồi uống trà trong phủ.
Tần Tiện dĩ nhiên chẳng thể chung hưởng chén trà thơm này, bởi y phải bôn ba giữa hai Hoàng tử, bận rộn đến mức chẳng thể phân thân.
La Tri Đường uống liền ba chén trà, cuối cùng nàng ấy chẳng giữ được bình tĩnh mà vươn tay nắm chặt cổ tay ta: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem… chúng ta có thành công không?”
Nàng ấy nay đã tiếp quản mọi việc trong phủ và ra dáng chủ mẫu, nhưng ta hiểu trong lòng nữ nhân vẫn là một tiểu cô nương yêu ghét rõ ràng, hỉ nộ đều thể hiện hết ra ngoài.
Ta đặt chén trà xuống, rồi khẽ hỏi: “Muội đang nói đến ai?”
Lòng bàn tay La Tri Đường nóng lên, nàng ta đáp: “Là chúng ta.”
Ta nắm tay nàng ấy và vỗ nhẹ an ủi: “A Đường, chuyện tương lai chẳng ai đoán trước được. Chúng ta đã dốc hết sức, phần còn lại… chỉ có thể phó thác cho số mệnh.”