Bóng Hình Trong Ảnh - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2

Kiếp trước, gia đình tôi từng lén lút cưu mang một người nước ngoài bị thương.

Không ngờ, có kẻ tố giác. Vì chuyện đó, bố mẹ tôi bị lưu đày.

Những năm tháng nơi đất khách, sức khỏe của bố dần sa sút, cuối cùng bệnh nặng mà qua đời.

Còn tôi, bị dân làng và đám thanh niên trí thức xa lánh, sống những ngày khốn cùng, tủi nhục.

Về sau, trong làng có một lão góa vợ để mắt đến tôi, trưởng thôn nhiều lần khuyên bảo, ép tôi gả cho lão ta.

Chính lúc ấy, Cố Nam Thành kịp thời xuất hiện, cùng tôi đi đăng ký kết hôn, cắt đứt hoàn toàn ý định của lão già kia.

Vì chuyện này, tôi biết ơn Cố Nam Thành vô cùng, từ đó, anh ta nói gì, tôi đều không hề do dự mà làm theo.

Chỉ cần Cố Nam Thành hơi đau đầu cảm sốt, tôi liền thức trắng đêm chăm sóc không một lời than vãn.

Khi anh ta bị đột quỵ, tôi lập tức đăng ký học Đông y, kiên trì châm cứu, giúp anh ta từng chút một hồi phục như ban đầu.

Nhiều năm sau kết hôn, tôi không thể mang thai. Cố Nam Thành không hề trách móc hay ly hôn, mà chỉ đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ.

Cảm động vì anh ta không rời bỏ tôi, tôi càng hết lòng chăm lo cho cha con họ.

Từng bước dìu dắt con trai thi đỗ đại học, rồi lập gia đình, ổn định sự nghiệp.

Mãi đến khi chết đi, hồn tôi vẫn quanh quẩn chốn nhân gian, vô tình theo sát Cố Nam Thành và Bạch Tiểu Mai, mới biết được sự thật—

Năm đó, kẻ tố giác bố tôi chính là Bạch Tiểu Mai!

Mà chuyện này, tôi chỉ nói duy nhất với Cố Nam Thành!

3

Đời này, tôi nhất định phải ngăn chặn Bạch Tiểu Mai, bảo vệ bố mẹ mình.

Theo những gì kiếp trước tôi nghe được, chẳng bao lâu nữa, nhà sẽ gửi cho tôi một bức thư. Trong thư, bố mẹ báo tin họ đã lo liệu xong suất trở về thành phố cho tôi.

Nhưng kiếp trước, bức thư ấy chưa từng đến tay tôi.

Mãi đến sau khi chết, tôi mới biết—bức thư đó rơi vào tay Bạch Tiểu Mai.

Ngay sau đó, ả viết đơn tố cáo.

Bố mẹ tôi bị đấu tố, suất hồi hương rơi vào tay ả.

Thậm chí, công việc mà bố mẹ tôi vất vả thu xếp cho tôi cũng bị ả chiếm mất!

Tính toán thời gian, hẳn bây giờ nhà tôi đã tìm được việc làm cho tôi ở thành phố, chỉ chờ tôi nhận được tin báo để quay về trình diện.

Tôi nhất định phải đến huyện gọi điện cho họ trước khi lá thư kia được gửi đi!

Tôi quay vào phòng, mở tủ, lật tung ngăn đáy, lấy ra một bọc giấy.

Trong đó là toàn bộ phiếu tem và tiền tôi có.

Tôi rút ra tấm phiếu công nghiệp duy nhất—thứ quý giá có thể đổi lấy những mặt hàng khan hiếm.

Tôi lại lấy thêm nửa cân đường đỏ, cầm tất cả rồi lén tránh đám đông, đi thẳng đến nhà đội trưởng.

Đội trưởng đồng ý cho tôi nghỉ một ngày, nhưng giấy giới thiệu để về thành phố thì phải đợi thư của bố mẹ tôi gửi đến mới có thể viết.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay về.

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm, bắt xe lừa lên trấn.

Đến trấn, tôi lại tốn tiền bắt xe khách đi huyện.

Tại bưu điện huyện, tôi gọi điện về nhà.

Quả nhiên, nhà đã tìm được công việc cho tôi.

Bố tôi đang định viết thư, bảo tôi quay về một chuyến.

Tôi dặn dò ông vài câu qua điện thoại, sau đó tranh thủ dạo một vòng quanh huyện, ghé hợp tác xã mua ít đồ dùng thiết yếu rồi vội vã lên xe về lại thôn.

Khi tôi về đến nơi, trời đã xế chiều, vừa đúng lúc mọi người tan làm.

Tôi ghé qua nhà đội trưởng báo lại việc nghỉ phép, rồi nhanh chóng về nhà nhóm bếp nấu cơm.

Cơm vừa nấu được một nửa, tôi thấy Cố Nam Thành dìu Bạch Tiểu Mai bước vào.

Bạch Tiểu Mai trông yếu ớt như ngọn liễu trước gió, cả người gần như tựa hẳn vào Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành liếc tôi một cái sắc lẻm, rồi chẳng thèm nói gì, trực tiếp đỡ Bạch Tiểu Mai vào phòng.

Tôi lười để tâm đến đôi cẩu nam nữ này, chỉ cúi đầu tiếp tục châm lửa nấu cơm.

Nhưng có những kẻ, dù mình không tìm đến, thì hắn cũng sẽ tự mò tới.

Cố Nam Thành sầm mặt bước đến cạnh tôi, giọng điệu đầy khó chịu: “Trương Dao, cô càng ngày càng không có mắt nhìn đấy, không thấy Tiểu Mai đang khó chịu à?”

Tôi giả vờ ngơ ngác nhìn hắn.

Thấy tôi trưng ra vẻ mặt ngây ngô, trong mắt Cố Nam Thành toàn là khinh miệt. Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Tiểu Mai hôm nay làm việc vất vả, cô chẳng phải có đường đỏ sao? Pha cho cô ấy một cốc nước đường đỏ đi. À đúng rồi, nếu có trứng thì bỏ thêm một quả.”

Tôi ném thêm một thanh củi vào bếp, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cố Nam Thành, anh có biết bọn địa chủ trong hoàng thành đều đã bị đánh đổ hết rồi không?”

Cố Nam Thành cau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Ý cô là gì?”

Tôi cười nhạt: “Cái điệu bộ sai khiến người khác của anh, còn tưởng địa chủ nào từ hoàng thành mò đến đây thu tô thu thuế chứ.”

Lời vừa dứt, những thanh niên trí thức cùng nấu ăn bên cạnh lập tức quay sang nhìn Cố Nam Thành, ánh mắt nghiêm nghị.

Cố Nam Thành lập tức đổ mồ hôi lạnh. Thời buổi này, ai dính dáng đến địa chủ đều không có kết cục tốt đẹp.

Hắn vội lau trán, chỉ tay vào tôi, tức giận nói: “Trương Dao, cô… cô nói linh tinh gì thế? Cô có biết có những lời có thể nói, có những lời không thể nói không hả?”

Tôi tỏ vẻ hối lỗi, gật đầu liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi, chắc là tôi hiểu lầm rồi. Nhất định là anh lo lắng cho đồng chí Bạch quá nên nhất thời lỡ lời. Tôi tha thứ cho anh.”

Cố Nam Thành bị tôi làm cho tức đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn.

Nhất là ánh mắt của đám thanh niên trí thức kia khiến hắn chột dạ, chỉ muốn nhanh chóng lẩn đi thật xa.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo