Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Không biết Cố Nam Thành đã giở trò gì, mà sáng hôm sau, trong đội hình tập trung đi cắt cỏ lợn, tôi lại thấy hắn ta và Bạch Tiểu Mai.
Bạch Tiểu Mai vẫn giữ nguyên bộ dạng yếu ớt, mặt mày xanh xao, còn cái gùi trên lưng thì đã được Cố Nam Thành đeo hộ.
Đoàn người vừa xuất phát, Cố Nam Thành đã chủ ý bước đến bên cạnh tôi:
“Trương Dao, cô có biết hôm qua là ngày chúng ta hẹn nhau đi nhận giấy đăng ký kết hôn không? Sao cô không đến tìm tôi?”
Hôm qua về làng, tôi có cố tình hỏi thăm mấy thanh niên trí thức cùng đi làm. Ai cũng nói cả ngày chẳng thấy ai đến tìm tôi cả.
Nếu Cố Nam Thành thực sự muốn cưới tôi, thấy tôi không đến, sao hắn có thể không chủ động đi tìm tôi?
Bây giờ lại dựng lên cái trò này, chẳng qua là muốn ra tay trước, đổ lỗi cho tôi, giành thế thượng phong, để dễ bề kiểm soát tôi như trước.
Đúng là sở trường của loại đàn ông cặn bã và mấy con trà xanh!
Tôi chẳng thèm nể mặt, đáp thẳng:
“Anh nói cứ như thể hôm qua anh có đi tìm tôi ấy!”
Cố Nam Thành lập tức nghẹn lời. Nhìn dáng vẻ tôi mấy ngày nay, hắn đột nhiên thấy có gì đó rất khác lạ. Không còn dễ bắt nạt, không còn dễ sai khiến như trước nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt nghẹn lại, khó chịu không thôi.
Thế nhưng, nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay, Cố Nam Thành nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nói:
“Đã bận rộn rồi thì để hôm khác cũng được. Trương Dao, hôm qua Tiểu Mai đào mương cả ngày, còn phải khiêng bao nhiêu gạch đá. Cô cũng thấy rồi đấy, cơ thể cô ấy vốn đã yếu, tối qua tan làm suýt nữa thì gục luôn.”
Nói xong, hắn lén quan sát sắc mặt tôi.
Tôi chẳng thèm để ý, chỉ lẳng lặng bước tiếp.
Hắn khẽ hắng giọng, lại tiếp tục:
“Trương Dao, chúng ta ba người đều đến từ cùng một nơi. Ở đây, chúng ta là đồng hương, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng chứ?”
Tôi vẫn không đáp.
Bị tôi phớt lờ hết lần này đến lần khác, Cố Nam Thành cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng hắn vẫn cố đè nén sự bực bội xuống. Dù vậy, giọng điệu cũng đã cứng rắn hơn nhiều:
“Trương Dao, chúng ta đều là đồng chí giai cấp. Hôm qua Tiểu Mai không khỏe, hôm nay vẫn chưa hồi phục. Cô là một trong số ít bạn bè thân thiết của cô ấy, lẽ ra cô nên giúp đỡ cô ấy mới phải. Hôm nay, cỏ lợn của cô ấy, cô giúp cô ấy cắt đi!”
Tôi quay đầu liếc hắn một cái, rồi giơ tay gọi lớn:
“Báo cáo! Đội trưởng Giang, tôi có thắc mắc!”
Đội trưởng Giang nghe tiếng tôi, lập tức đi chậm lại, bước đến bên cạnh.
“Đồng chí Trương, cô có thắc mắc gì?”
Tôi dõng dạc hỏi:
“Đội trưởng Giang, tôi muốn hỏi, đội thanh niên trí thức của chúng ta có thay đổi gì sao? Đồng chí Cố được thăng chức làm đội trưởng của chúng ta rồi à?”
Làm đội trưởng đội thanh niên trí thức, tuy phải lo nhiều chuyện bao đồng, nhưng bù lại được chia nhiều lương thực hơn người khác.
Mà thời buổi này, thứ quan trọng nhất là gì? Đương nhiên là lương thực!
Mọi người cực khổ làm việc cả năm trời, cũng chỉ kiếm được chút ít lương thực.
Ai ăn khỏe một chút là đã không đủ no rồi.
Giờ nghe giọng điệu của Trương Dao, cứ như Cố Nam Thành thật sự muốn giành lấy vị trí đội trưởng vậy.
Đội trưởng Giang lập tức sa sầm mặt, giọng điệu cũng chẳng còn khách sáo nữa:
“Đồng chí Cố, chuyện này là thế nào?”
Cố Nam Thành có chút hoảng loạn. Hắn khi nào thì đòi giành làm đội trưởng chứ?
Mọi người đều biết đó là một miếng bánh béo bở, nhưng đội trưởng Giang là do đích thân đại đội trưởng chỉ định.
Nếu hắn làm mất lòng đội trưởng Giang, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với đại đội trưởng sao?
Vậy sau này, làm sao hắn có thể tiếp tục tìm cách giúp Bạch Tiểu Mai hưởng đặc quyền được nữa?
“Đội trưởng Giang, anh đừng nghe cô ta nói bậy… cô ấy…”
Tôi cố tình làm lớn chuyện:
“Vậy nếu không có chuyện đó, thì tại sao đồng chí Cố lại sắp xếp công việc của tôi? Còn muốn trên cơ sở nhiệm vụ của tôi, bắt tôi làm cả phần của đồng chí Bạch? Nếu tôi không làm… nếu tôi không làm… hu hu hu…”
Cố Nam Thành đen mặt ngay tức khắc.
Mọi người xung quanh xôn xao hẳn lên.
Công việc hằng ngày của thanh niên trí thức đã vô cùng nặng nhọc, ai cũng đang ra sức làm việc để kiếm công điểm.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, làm việc quần quật suốt cả ngày, thì công điểm kiếm được vẫn rất hạn chế.
Nhất là nữ thanh niên trí thức, hiếm ai có thể đạt đủ công điểm tối đa.
Ấy vậy mà đồng chí Cố lại hay lắm, vừa mở miệng đã muốn ép người khác làm gấp đôi.
Ánh mắt mọi người nhìn Cố Nam Thành lập tức thay đổi.
Những thanh niên trí thức hôm qua cùng tôi nấu cơm, vốn dĩ đã không ưa gì hắn.
Chỉ có tôi ngốc nghếch, bị hắn đùa giỡn mà không hề hay biết.
“Mà này đồng chí Cố, tối qua lúc anh tan ca về, rõ ràng thấy đồng chí Trương và tôi đang tất bật nấu cơm cho mọi người, thế mà còn ra lệnh cho cô ấy đưa ra đường đỏ, trứng gà để bồi bổ cho đồng chí Bạch. Hôm nay lại muốn cô ấy gánh luôn phần việc của đồng chí Bạch.
Đồng chí Bạch không phải đến đây để xây dựng nông thôn sao? Sao việc gì cũng cần người khác giúp đỡ thế?”
Bạch Tiểu Mai siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Cô ta vội vàng chạy đến trước mặt đội trưởng Giang, nói với vẻ khẩn thiết:
“Đội trưởng Giang, Nam… Đồng chí Cố chỉ là quá lo cho tôi thôi.
Sức khỏe tôi vốn dĩ không tốt, anh ấy có lòng tốt nên luôn giúp đỡ tôi.