Buổi họp lớp nghe nói bạn trai cũ cũng đến, vì vậy tôi dẫn theo cháu trai cùng đi dự tiệc, còn bảo nó gọi tôi là mẹ - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lớp trưởng lập tức đến hòa giải, thở dài, nói: 


“Lương đại mỹ nữ lúc trước là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh chúng ta, lại xinh đẹp, thành tích cũng tốt, vẫn là người được thầy cô yêu mến, cô kết hôn sớm như vậy, vậy bây giờ cô còn làm việc không?”


Tôi làm bộ vén tóc bên tai.


“Tôi đương nhiên không cần làm việc rồi, một người đàn ông có năng lực căn bản không cần vợ mình kiếm tiền nuôi gia đình được không. Lớp trưởng, nghe nói anh tốt nghiệp, sau đó lập tức thi đỗ công chức, bây giờ ít nhất cũng là cán bộ phó khoa rồi.”


Lớp trưởng nhất thời nghẹn lời.


“Cũng… Vẫn chưa, tôi còn đang cố gắng.”


“Không phải chứ, không phải chứ, anh làm nhiều năm như vậy, vẫn là một nhân viên bình thường à? Vậy cả đời này còn có cơ hội thăng chức không?”


Lớp trưởng tỏ ra sâu sắc, đỡ đỡ mắt kính.


“Cơ hội chắc chắn là có…”


Một vòng quay lại, không ai chiếm được lợi từ tôi.


“Ai da, đứng làm gì, mau ngồi đi, chúng tôi để chỗ cho cô rồi.”


Tôi ngẩng đầu nhìn hai vị trí trống duy nhất ở hiện trường, chỉ có một cái là để dành cho tôi.


Tôi tùy tiện hỏi: 


“Sao, còn ai chưa đến sao?”


Không biết là ai trả lời một câu:


“Quý Cẩn còn đang trên đường, anh ta nói còn mấy phút nữa là đến.”


Thế là tôi dẫn Lương Tử Lộ đi qua, chiếm hai chỗ ngồi.


Trong nháy mắt, Quý Cẩn đẩy cửa đi vào.


“Xin lỗi, đến muộn rồi.”


Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, bao gồm cả tôi.


So với mấy nam đồng học đầu hói lại có bụng bia khác, Quý Cẩn mới thật sự là phong thái không giảm so với năm xưa.


Một thân tây trang đen giá trị không nhỏ, một luồng khí chất thương nghiệp ưu tú ập vào mặt.


Tục ngữ nói, gặp lại người yêu cũ, sẽ đặc biệt đỏ mắt.


Nếu không phải nghe nói Quý Cẩn sẽ đến, hôm nay tôi cũng sẽ không đến tham gia buổi họp lớp này.


Không biết là người tốt bụng nào đã sắp một cái ghế trống bên cạnh tôi.


Quý Cẩn làm ra vẻ vô tình liếc mắt nhìn tôi một cái, ngồi xuống bên cạnh.


Đề tài của một đám người trong nháy mắt toàn bộ chuyển đến trên người Quý Cẩn.


Tôi nghe Quý Cẩn ung dung thong thả trả lời câu hỏi của mọi người, nhìn thấy anh ta bây giờ sống tốt như vậy, tôi thật sự đau như cắt.


Tôi chọc chọc Lương Tử Lộ đang khoe khoang, ném cho nó một ánh mắt.


Trong nháy mắt, nó chỉ vào một đĩa thức ăn đối diện nói: 


“Mẹ, con muốn ăn cái đó.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo