Cá mặn và kiếm - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

22.

Khi Ma Vương bị Thẩm Thốn Ngọc phong ấn, đôi mắt quỷ dị của hắn xoay chuyển, nhìn về phía ta.

“Ngươi không phải người!”

Ta vô duyên vô cớ bị mắng, xin lỗi theo bản năng, lui một bước là trời cao biển rộng. 

Đôi mắt cá chết của nó lập loè ánh sáng trắng quỷ dị, “Lão quái vật bên cạnh ngươi còn già hơn cả ta, sao vẫn còn sống? Thái thái thái sư tổ của ta là bị hắn phong ấn.”

“Không đúng, là bạn lữ của hắn, ngươi cũng không phải là người.”

“Ồ? Nhìn kỹ, hoá ra ngươi là…”

Kiếm Thủ Linh nhanh chóng bóp nát yết hầu của Ma Vương, nhẹ nhàng ôm lấy ta, che lỗ tai lại, “Đừng nghe, lời xấu xa!”

Ma Vương nói đúng, ta đúng là không phải là người.

Ta là cá mặn!

Hơn nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, biết quá nhiều không tốt đối với đầu óc. Nhìn thấu không nói ra mới tốt.

Sau đại chiến, gió êm sóng lặng, thái dương ở nơi xa đã mọc.

Thẩm Thốn Ngọc đầy mặt đều là máu, bị một kiếm linh thiếu nữ què chân ôm lấy.

Tai hắn đỏ lên, “Thật mất mặt, buông ta xuống mau!”

“Đừng ồn, có tin ta làm ngươi ở đây không?”

Kiếm thủ linh dắt tay ta, “Muốn đi đâu?”

“Trở về ngủ!”

“Được, chỉ cần nàng thích đều được!”

Hai người yêu nhau nếu đã cửu trường, ngủ thêm một lát cũng chả sao.

Ngoại truyện: Cầm gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.

Kiếm Thủ Linh dường như đã quên tên cũ của mình. 

Người có thể có rất nhiều tên, tên do cha mẹ đặt cho, nickname do bạn bè đặt, còn có tên trong lòng người yêu, cũng có khi ngủ trong chăn của vợ quá thoải mái mới mơ thấy.

Hắn tên là Diệp Tước Cốt, là một tuyệt thế kỳ tài.

Kiếm linh bên cạnh Khương Linh, càng là đại kỳ kiếm tuyệt thế.

Trở thành chồng của nàng, Diệp Tước Cốt đã tự nhận, đó là may mắn mà hắn dùng cả đời mới đổi lấy được.

Nhưng trời đất thay đổi trong nháy mắt.

Tất cả đẩy hắn đi về phía trước, muốn vinh dự, muốn quyền lực, muốn địa vị tối cao.

Sau khi giết đỏ cả mắt rồi, khôi phục lại lí trí, chiến tranh đã kết thúc.

Chiến tranh huỷ thiên diệt địa, chỉ có vợ hắn là hy sinh. Nàng trong ngực hắn, trước khi tiêu tán đã thay hắn vén tóc: “Kiếp sau, nhớ mang ta đi ăn kẹo, xem kịch, ta muốn nếm thử. Chỉ muốn cùng chàng ngủ cả ngày, cái gì cũng không cần làm. Như thế có phải là không tốt không?”

Hắn khóc lóc chỉ muốn giữ lại vợ của mình, chỉ ôm được thanh kiếm gãy, bên trong trống không, không còn cả hơi thở.

Tua kiếm dùng tóc của bọn họ để làm đã bị chặt đứt.

Hắn quỳ gối hoang dã, nước mắt không chảy nổi.

Khương Linh bị đánh trở lại nguyên hình, rơi xuống Lục Giới Bát Hoang.

Trong thời khắc cuối cùng, hắn mới biết được, đời này căn bản không thể nào cùng vợ mình đồng sinh cộng tử.

Bởi vì Khương Linh đã tự định khế ước cho bản thân, là khế ước đơn sinh kiếm linh. 

Song sinh khế là người cùng kiếm đồng sinh cộng tử, chế ước lẫn nhau.

Đơn sinh khế, là chỉ đơn phương khởi xướng từ Kiếm Linh, tuyệt đối bảo hộ một bên, thừa nhận tất cả mọi thương tổn, nhường lại quyền lực vô thượng.

Thiên hạ có rất ít kiếm linh ngu xuẩn như thế, chỉ có nàng là độc nhất, vì thế, để lại Diệp Tước Cốt sống tạm.

Xuân thu còn lại đều có một mình, uống rượu xem kịch, giả vờ nàng vẫn ở bên cạnh, tất cả đều vô cùng náo nhiệt.

Nhưng mà ổ chăn không còn lạnh, người bên cạnh nói, “Sóng vai cùng thần minh còn không thoả mãn ư? Ngươi là chúa cứu thế, tất cả mọi người sùng bái ngươi, nhận được muôn vàn vinh hoa phú quý! Vợ chết rồi thì cưới lại.”

Diệp Tước Cốt biết bản thân mình muốn gì. Hắn một mạch xông vào Cửu Tiên, chất vấn Thiên Đạo, “Vợ yêu tế trời, cũng coi là công bằng ư?”

Hắn bóp chặt Thiên Đạo, ép nó phải nói ra cách thay đổi số mệnh. 

Thiên Đạo nói, người thi pháp cần phải huỷ diệt đạo hạnh, đúc lại thân thể, một lần nữa đắp nặn linh hồn và xác thịt của bạn lữ.

Vinh quang, huy hoàng cùng với thành tựu trên đường tất cả đều sẽ hoá thành mây khói.

Hắn sẽ hai bàn tay trắng.

Thiên Đạo dụ dỗ hắn, “Cùng với ta chung một mảnh thế giới này, không tốt hơn sao? Tài phú, quyền lực cùng mỹ nhân, muốn gì cũng có, còn chưa đủ ư? Vì sao lại chỉ muốn một thanh kiếm?”

Diệp Tước Cốt ngẩng đầu, ngạo thị Thiên Đạo “Ta muốn!”

Rút tuỷ, hoá kiếm cốt, thân thể rèn thành thân kiếm, linh hồn hoá thành kiếm linh.

Kiếm có thể trường sinh, thay thế thân thể phàm thai, có thể bảo vệ cho nàng muôn đời bình an. 

Cũng có thể gặp lại, lần này, để hắn tới làm kiếm.

Hoá thành một thanh trường kiếm màu xanh đen, đây là màu sắc mà Khương Linh thích.

Diệp Tước Cốt dùng lực lượng còn lại, đổi lấy một cơ hội để người yêu tụ hồn.

Cuối cùng, lần thứ năm ngàn tuyết rơi xuống, hắn mở mắt ra đã thấy, Khương Linh trở lại rồi.

Bình phàm, nhưng vẫn sống.

Trong thời khắc Khương Linh đi vào Kiếm Quật, Diệp Tước Cốt rất bình tĩnh, chỉ là hô hấp nhanh hơn. Chờ đợi trong thời gian dài khiến hắn có một ảo giác sợ hãi.

Chỉ là, hơi thở quen thuộc rơi vào cánh mũi, hắn rốt cuộc không nhịn được mà run rẩy, liều mạng khắc chế dục vọng muốn vọt vào linh hồn của nàng để ôm ấp. 

Diệp Tước Cốt thấp giọng nước nở, thân kiếm run rẩy, đợi đã lâu đã lâu, đã lâu…

Nhưng mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Khương Linh, cười tủm tỉm đi ngang qua hắn, cầm đi một thanh thiết kiếm bị tàn phá. “Chọn ngươi, chúng ta rất hợp nhau!”

Mà mình, lại bị một người không có mắt chọn trúng.

“Ngươi là kiếm Thủ Linh đúng không? Ta là Thẩm Thốn Ngọc, là thiên tài trong tương lai, chủ nhân của ngươi.”

Giọng nói của người này khó nén được sự kinh ngạc, trên người là hơi thở quen thuộc của Thiên Đạo.

Rất rõ ràng, đây hẳn là một trong số vô số đứa con mới được sủng của Thiên Đạo.

Khương Linh gọi hắn là Long Ngạo Thiên, Diệp Tước Cốt tát tiểu bối vô tri một cái, “Ngươi cũng xứng sao?”

Khi lấy máu nhận chủ, hắn bay nhanh cứa vào tay của Khương Linh, nhiễm máu của nàng.

Sau một cái chớp mắt thật nhanh, nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy, ngoại trừ Thẩm Thốn Ngọc.

“Kiếm này ngươi có bệnh hay sao, Khương Linh kia chính là một kẻ lười biếng không cầu tiến, ta mới là chủ nhân của ngươi!”

Hắn chấn động đặt câu hỏi, sau đó bị Diệp Tước Cốt cứa một cái, máu rơi lên thanh thiết kiếm trên mặt đất.

Tốt lắm, một lần giải quyết hai phiền toái.

Đời này Khương Linh rất khác, nàng không tu hành mỗi ngày, không muốn mỗi ngày bị thương chảy máu, không cửu tử nhất sinh.

Không cần phải đeo trên lưng huyết hải thâm thù, cũng không vì vinh dự của bản thân mà hiến tế, chỉ cần mỗi ngày ăn cơm, ngủ, chơi. 

Hắn thực hiện lời hứa nhiều năm trước, mang Khương Linh đi ăn kẹo, xem kịch.

Nàng đã nói, bản thân mình là kiếm, ăn không thấy hương vị.

Là một thanh kiếm, ở trên sân khấu kịch vĩnh viễn không có chuyện kể về kiếm, nhưng lần này, nàng có thể nếm được vị chua ngọt đắng cay. Có thể xem được câu chuyện của hắn và nàng ở trên sân khấu, lại còn là kết cục hạnh phúc mỹ mãn. 

Một đời này, Khương Linh sẽ khoẻ mạnh, vui vẻ cả đời.

Cái gì cũng không cần làm, mình cũng sẽ chạy về phía nàng.

Đời này, bọn họ giống như người thường, không cần phải cứu vớt thiên địa, chỉ cần cùng nhau ăn ngon ngủ kỹ.

Thật tốt.

Tỉnh mộng!

Trước ngực ấm áp, kiếm Thủ Linh mở mắt, vợ hắn trong lòng ngực vùi đầu càng sâu, tóc của bọn họ quấn lấy nhau, không chia rẽ được.

“Trời lạnh quá, ngủ tiếp một lát đi, vợ của tạ, vừa ấm vừa mềm.”

Hắn là kiếm Thượng Cổ, tên là kiếm Thủ Linh.

Tên từ người yêu mà đến, mang họ của vợ, Khương Thủ Linh

Từ đây không còn Diệp Tước Cốt nữa.

 

(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo