Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta sẽ không lừa nàng, sẽ nói hết cho nàng biết! Chúng ta muốn sống một cuộc sống bình thường thì cần phải thanh trừ vài mối nguy hiểm.”
Tay của ta dừng lại, “Không sao, ngươi đều vì tốt cho cái nhà này!”
Nó bình tĩnh nói, “Hai mươi tư ma đầu kia là do ta phong ấn.
Ta tươi cười.
Kiếm tiếp tục nói, “Nhưng đạo hữu tiên nhân đó, là ta để địa chỉ nhà lại, nàng cũng nhận được, lúc cần thiết sẽ trở thành hậu thuẫn cho nàng. Chiến thư cho Ma Vương là ta hạ, hai ngày nữa khai chiến.”
Trong lúc đó, ta nhất thời không tiếp thu được nhiều tin tức như thế. Cái gì? Kiếm của ta mang ta đi đánh Boss phản diện?
Kiếm đỏ mặt, còn muốn nói tin tức bất ngờ nhất
Trời sập rồi, ta đã nhắm mắt lại, bình tĩnh nằm xuống, nhưng kiếm Thủ Linh nhỏ giọng rì rầm.
“Còn có một bí mật, ta rất nhớ nàng!”
Kiếm nhanh chóng dí sát vào, hôn hôn.
Thân kiếm rất lạnh, ta bảo nó đừng vào vỏ kiếm mà cứ thế chui vào chăn ấm.
Sau đó, chờ ta chưa chuẩn bị, ta xoay người ấn kiếm xuống.
“Vợ, làm gì thế?”
Nó hơi hơi giãy giụa, giọng rất khẩn trương, lại không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta, “Ngươi đã nói không lừa ta… đã có thể hoá hình rồi, vì sao không cho ta nhìn xem?”
Cuối cùng ta cũng giận dữ.
Bởi vì, khi nó chui vào chăn, ta đã thấy trên thân kiếm có vết thương.
Dọc theo đường đi, rõ ràng là có rất nhiều nguy hiểm, nhưng kiếm lại kể lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
Kiếm Thủ Linh thở dài một hơi, khàn khàn nói, “Trên người có sẹo, sợ ngươi không thích!”
Ta đáp, “Ngươi không phải người ta đã thích.”
Kiếm Thủ Linh nghe thấy ta nói vậy thì sửng sốt, ngay sau đó nó nhanh chóng nóng lên.
Trong chớp mắt, một thanh niên mặt mày lạnh lẽo ngủ ở dưới thân ta, bị ta ôm chặt, đôi tay bị khoá lên đỉnh đầu, tóc đen như thác nước, ánh mắt mềm mại như tơ. Đôi mắt của hắn long lanh phản chiếu tất cả, vừa khắc chế lại vừa nhớ nhung.
Yết hầu, xương quai xanh, cánh tay, thậm chí là xương sống, đều là vết sẹo do kiếm tạo ra, giống như là vết thương cũ từ xa xưa.
Ta hít hít mũi, trong lòng bốc lên nỗi niềm khổ sở, vùi vào ngực hắn.
“Có đau không?”
Kiếm Thủ Linh vuốt tóc ta, không nói gì. Trong sự hoảng hốt này, ta cảm thấy tất cả đều rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó?
Hắn hôn hôn lên giọt nước mắt đang rơi xuống của ta, “Sao lại khóc, ta có đau đâu? Chờ sau khi mọi thứ kết thúc, chúng ta đi ăn kẹo, đi xem kịch, mỗi ngày đều sẽ ngủ đến trưa.”
21.
Lần này không ngủ đến trưa nữa.
Tiếng kèn chiến đấu của Thần Ma đại chiến, Thẩm Thốn Ngọc cách không truyền âm “Khương sư muội, cứu mạng!”
Người trong chăn ôm eo, khàn khàn làm nũng, “Gọi phu quân, ta sẽ dậy”
Ta mềm mại gọi mười mấy tiếng liền, lại ôm nhau, gặm nhấm lẫn nhau
“Dừng, dừng, dừng! Đối phương đã đánh tới mặt ta rồi, các ngươi còn chim chuột lẫn nhau?”
Tới tiền tuyến của cuộc đại chiến, Thẩm Thốn Ngọc nhìn ta cùng với nam tử bên cạnh, nghiêm túc nói, “Khương sư muội, đây là đạo lữ mới của muội à? Khá hơn so với thanh kiếm ương ngạnh kia nhiều! Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho nó biết đâu! Nhưng các ngươi dắt tay nhau như thế, kiếm kia sẽ phát hiện, bắt cá hai tay, sư muội nên cẩn thận!”
Kiếm thủ linh liếc nhìn hắn, cười lạnh. Bảy phần ngạo mạn ba phần khinh bỉ.
Thẩm Thốn Ngọc nhận ra âm thanh, bình tĩnh bổ sung: “Khương sư muội, ta đã biết là muội rất chung thuỷ, vừa nãy chỉ là thử muội một chút thôi! Tiền bối, hai người rất xứng đôi, đợt chút nữa có thể cùng đánh nhau với ta không?”
…
Ma quân sắp đến, Thẩm Thốn Ngọc làm chúa cứu thế, đứng ở chỗ cao nhất. Hắn cảm thấy bản thân mình không nên ở chỗ này, ít nhất không phải hiện tại.
Toàn thân đều trống trơn, không có cảm giác an toàn.
Hắn nhìn về Khương tiểu sư muội ở phía sau, nàng khoác tay nhau với kiếm linh, ánh mắt triền miên.
Chí tôn bảo vật trên người khương sư muội có một cảm giác quen thuộc, giống như vốn dĩ là của hắn.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Thẩm Thốn Ngọc lắc đầu, sao lại có thể mơ ước bảo vật của người khác chứ? Cuộc đời cần phải dựa vào chính bản thân mình, từng bước làm đến nơi đến chốn.
Thẩm Thốn Ngọc hắn chắc chắn sẽ thành thần.
Nhưng giọng của Ma Vương xuyên qua màng nhĩ.
“Con kiến nào đã hạ chiến thư với ta, ra đây đi! Có bản lĩnh hạ chiến thư, lại không có bản lĩnh rang ngoài hay sao?
“Ta đã xem ký tên… Thẩm Thốn Ngọc? Dám hạ chiến thư với ta, hãy nhận lấy phẫn nộ của ta đi!”
Từ từ, chiến thư gì?
Ma tộc che trời lấp đất tới đây
Thẩm Thốn Ngọc thất thần, bị kiếm khí tung bay sợi tóc, kiếm Bảo Bảo nổ vang.
Hắn bỗng nhiên hoàn hồn, đứng yên, vái lạy chín cái, chuẩn bị nghênh chiến.
Thẩm Thốn Ngọc có hậu thuẫn, hắn có Bảo Bảo.