Cá mặn và kiếm - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thẩm Thốn Ngọc cũng là người có cốt khí, không chịu cúi đầu cầu xin người khác. Hắn nhanh chóng vái tiểu thiết kiếm chín cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, phi thân đánh quái, liền mạch lưu loát.

Nhưng cả kiếm lẫn người đều bị ma vật đánh bay.

Tiểu thiết kiếm bị văng ra thật xa, Thẩm Thốn Ngọc muốn gọi nó trở về, “Kiếm tới đây!”

Nhưng kiếm lại nằm im!

Nếu không đủ điểm thân mật, cần phải kêu tên mới có thể ngự kiếm, Thẩm Thốn Ngọc trợn mắt nhìn ta, hỏi, “Phế vật này lại làm trò gì thế? Rốt cuộc tên nó là gì?” 

Thật sự, không ngờ còn chưa biết tên kiếm, ta lớn tiếng trả lời, “Tên nó là Bảo Bảo đó!”

Thẩm Thốn Ngọc lại vụn vỡ.

Thấy ma vật nâng chân lên, chuẩn bị dẫm về phía Thẩm Thốn Ngọc, hắn mới đau khổ mà nhắm mắt há mồm, tái nhợt gọi, “Bảo Bảo, tới đây.”

Keng!

Tiếng kiếm phá không mà tới, Bảo Bảo giận rồi! 

Đúng lúc đó, một thanh kiếm rỉ sét loang lổ đâm thẳng lên trời, thẳng tắp chui vào trái tim của con thú khổng lồ, rỉ sắt bay khắp nơi, ta ôm chặt lấy thần kiếm.

“Đừng thở đừng thở, hít vào là chết đấy!”

Tuyệt chiêu của tiểu thiết kiếm là - hút thuốc lá sẽ bị ung thư phổi.

Chỉ là khôi giáp quá cứng, kiếm cũng rơi rớt ở một góc.

Cùng lúc quái thú ngã xuống, kiếm cũng rơi vào trong ngực của Thẩm Thốn Ngọc, ở giữa cơ bụng.

Tiếng bàn tính đã bị ta nghe thấy rồi! 

Thẩm Thốn Ngọc thất thần bắt được tiểu thiết kiếm, ngẩn ngơ mở miệng, “Mạnh như vậy, thế mà ngươi lại cam tâm giả vờ làm phế vật lâu như thế? Ngoan ngoãn cùng ta trảm yêu trừ ma không được à? Chúng ta dùng máu tiến tới Hiên Viên!”

Tiểu thiết kiếm không nói chuyện, hơi thở mong manh.

Ta vội vàng chạy tới, nói cho Thẩm Thốn Ngọc nghe phương pháp chữa khỏi cho tiểu thiết kiếm.

“Cho nó xem giai đẹp và cơ bụng, đảm bảo khoẻ lại.”

Mặt hắn hết đen lại đỏ: “Chúng ta là nhân sĩ chính đạo, sao có thể xấu xa như thế?”

Sau đó, Thẩm Thốn Ngọc phất tay áo chạy mất.

9.

Ta muốn trở về nhà tắm rửa rồi ngủ, kiếm lại lôi kéo ta, giọng nói khó nén xuống sự ấm ức “Nàng quên đưa ta đi chơi rồi!”

Cái này vi phạm với ước nguyện ban đầu của cá mặn, ta mềm lòng, đỡ lấy kiếm, “Chiều ngươi một lần vậy!”

Thủ Linh kiếm tới chợ, ngựa quen đường cũ mà đi đến cửa hàng kẹo, nước đường lê, bán hoa quế, kẹo long tu…

Nó cho ta ăn từng thứ một, vẻ rất chờ mong, “Hương vị thế nào?”

Ta dựng ngón tay cái, “Ăn rất ngon! Muốn thử không?”

Giọng nó thấp xuống, “Kiếm không có vị giác, chỉ có thể nghe cảm giác của ngươi để hình dung ra thôi. Vì thế, ngươi có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút được không?”

Ta lập tức cảm thấy trái tim tan chảy.

Nếm từng viên kẹo tinh tế, viết một lời bình hơn một ngàn chữ.

Tâm trạng của Thủ Linh kiếm rất tốt, cái đuôi kiếm dường như muốn vểnh ngược, nó nói, “Giờ chúng ta đi xem kịch, đây là một người bạn của ta viết, tặng cho nàng!”

Không ngờ thần kiếm còn có bạn bè.

Ta cảm thấy lạ, nhân dịp thần kiếm đi mua vé, vội vàng chạy đến cửa hàng nó vừa mua kẹo. “Ông chủ, mấy thứ vừa nãy thanh kiếm kia mua, cho ta thêm một phần.”

Ông chủ đầu trọc cười nói, “Ai da, chúc mừng chúc mừng, tân hôn vui vẻ! Phu quân của ngươi nói là ngươi vẫn muốn thử kẹo này! Cửa hàng này của chúng ta có lịch sử lâu đời, nghe nói có một vị kiếm tên có ân, muốn mang thê tử tới thử xem hương vị thế nào. Thê tử của hắn, không phải là người mà là…”

Một đứa cháu ra đó bịt kín miệng của gia gia.

“Cô nương, ông nội ta hồ đồ rồi, luôn nói lung tung, kẹo này cho cô!”

Khi ta chạy về tìm kiếm Thủ Linh, trên người nó cũng treo mấy túi ăn vặt, ngữ khí vui vẻ, “Vợ tới rồi à.”

Hí khúc ê ê a a, tôi không có văn hoá nên xem không hiểu.

Chỉ biết đó là một câu chuyện tình yêu vượt qua giống loài giữa người và kiếm. 

Nhưng kiếm say sưa xem, nhìn nam nữ trên đài bạch đầu giai lão.

Nam chủ nói, “Ta muốn mỗi ngày cùng nàng tắm nắng, ăn kẹo, xem kịch, chỉ cần là nàng, cái gì cũng được, chỉ cần nàng muốn, cái gì cũng cho nàng”

Ta vừa định nói với kiếm là ít xem mấy chuyện tình như thế này đi, toàn là não yêu đương. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, Thủ Linh đầy mặt kiếm đều ướt.

Nó khóc.

Ta ôm kiếm vào ngực, “Kiếm ngoan, ta ôm một cái thương thương, lau nước mắt đi, đây chỉ là kịch thôi, đều là giả.”

Kiếm khóc nức nở, làm ướt ống tay áo của ta, “Là thật đó!”

Ta chỉ có thể tiếp tục dỗ dành, “Chúng ta về nhà thôi!”

Lần sau không mang nó đi xem kịch nữa! Không hay, đòi tiền lại!

 

Làm kiếm nhà ta khóc.

10.

Kiếm Thủ Linh khóc sưng lên, trốn trong chăn không muốn ra ngoài, “Ngủ thêm một lát đi vợ.”

Ta vừa định chui vào, cùng nó tiếp tục ngủ nướng, Thẩm Thốn Ngọc vẻ mặt nghiêm túc tới cửa hỏi: “Sư muội, làm sao để nướng thịt và làm nước đường?”

Ánh mắt hắn mơ hồ, nhìn kiếm trên tay.

Thanh kiếm đã gần lành lặn rồi, khí sắc hồng hào,.

Ta biết, đây là ăn uống đầy đủ.

 

Thế là ta tự tay dạy Thẩm Thốn Ngọc cách dỗ dành tiểu thiết kiếm. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo