Cá mặn và kiếm - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thấy ta đã dạy đến kỹ thuật mát xa và lau kiếm, thần kiếm ở phía sau mới lạnh lẽo nói: “Nàng đối với đồ vật kia thật tốt, ta không ngại tí nào. Là bởi vì thanh sắt vụn này đẹp ư? Hay trong mắt của nàng chỉ có kiếm khác thôi? Ta mới là bản mệnh kiếm của nàng, nàng biết ta thích cái gì không? Vì sao nàng không nói gì? Xem ra đúng là không biết rồi! Có phải là không yêu ta đúng không?”

Giọng nói của nó rất quật cường, thân kiếm lại bắt đầu ướt át, rơi xuống từng viên đậu nhỏ.

Kể từ khi xem xong vở kịch kia, kiếm bắt đầu trở nên kỳ lạ, cả ngày nghi thần nghi quỷ.

Chỉ cần ta thức dậy lúc nửa đêm, nó cũng ở trong chăn mà thương tâm, chất vấn: “Có phải nàng muốn vứt bỏ ta không?”

“Ta chỉ là đi WC thôi, hay là ngươi đi thay ta?”

Hiện giờ, nhìn thấy nó thôi cũng muốn nổi trận lôi đình. Ta hiểu rõ trong lòng, giơ tay ra chọc chọc vào chuôi kiếm, “Không hổ là thần kiếm, dẫn đề rất có tiêu chuẩn!”

“Ngoan! Nhìn ngươi mạnh mẽ như thế, nhưng trong lòng thật là mềm mại tinh tế! Tất cả mọi người đều hâm mộ ta có một thanh kiếm ngoan ngoãn đáng yêu tri kỷ như ngươi, đây là phúc khí mấy đời của ta đó!”

Kiếm Thủ Linh ở bên cạnh lặng yên, tân kiếm hơi nóng lên, “Thật không?”

Giọng nói của nó bình tĩnh lại rụt rè, “Chỉ là do lịch sử lâu đời thôi, nàng cũng có thể! Để ta tiếp tục tu dưỡng tâm tĩnh, đợi lát nữa gọt trái cây cho các ngươi!”

“Quý khách, mời ngồi!”

Kiếm đi rồi, Thẩm Thốn Ngọc nửa ngày mới nói ra được một câu.

“Đồ vật bất hảo này, ngươi dạy giỏi thật đấy!”

Ta không rõ, không hiểu vì sao miệng của hắn lại ngọt như vậy.

Thẩm Thốn Ngọc đỏ vành tai, che kín tiểu thiết kiếm, không muốn để nó nghe thấy, mới nhỏ giọng nói với ta: “Có thể dạy ta một chút không? Khụ khụ, đều là vì tu luyện thôi, ta không có tâm tư gì với thanh kiếm này cả. Đôi khi nàng tát ta, hơi đâu một chút, phải làm sao bây giờ?”

Bọn họ vừa mới tiến vào ta đã nhìn thấy

Tiểu thiết kiếm này, vỏ kiếm đã bị Thẩm Thốn Ngọc cọ sạch sẽ, một tầng rỉ sét ở bên trong cũng được đánh bóng rồi.

Kiếm Bảo Bảo đã thoát thai hoán cốt một cách thần kỳ. 

Ta hào phóng cười, cho hắn bí quyết, “Rất đơn giản, khen ngợi rồi ôm ấp sau đó nâng lên cao.”

Thẩm Thốn Ngọc: ???

11.

Mặt trời lên cao, ta cùng với kiếm đều tăng lên hơn một cân.

Chúng ta đang chơi cờ, ai thua sẽ phải quét rác và giặt quần áo. 

Trời đang trong sanh, đột nhiên có sấm chớp mưa bão, có người thét chói tai, “Vị đại thần nào sắp độ kiếp? Mới nhìn có vẻ chính là Cửu Thiên Thần Lôi đó! Chẳng lẽ là vị đại sư huynh truyền kỳ kia, hắn chính là người được chọn tốt nhất! Hay là vị thế gia thiên tài kia?”

Ta cười mà không nói, thật ra là Thẩm Thốn Ngọc. 

Trong cốt truyện cái này cũng là một sự việc gây kinh động. 

Trong sự chấn động của mọi người, sấm sét đi đến chỗ ở của Thẩm Thốn Ngọc.

Chín đạo thiên lôi bổ xuống, Thẩm Thốn Ngọc trực tiếp bước lên làm chủ cốt truyện, một con cá mặn như ta sẽ phải ở trong núi làm sâu gạo.

Ta chia sẻ cùng với kiếm: “Thẩm Thốn Ngọc sắp tiến hoá rồi! Sét này đánh thật là đẹp mắt, giống như hoa vậy! Không hổ là Long Ngạo Thiên! Hắn sẽ thành thần.”

Nhưng kiếm lại rung rung.

Nó chém vỡ một quân cờ, giọng nói lạnh như băng, có mùi chua loét của dấm.

“Tin tưởng đối với hắn như vậy à? Lôi kiếp nho nhỏ này tính cái gì? Chỉ cần nàng muốn ta có thể cho nàng, Thần ư? Chẳng qua là mới nhập môn mà thôi”

Ta hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, cho đến khi tiếng sét đầu tiên đánh tới bên chân. Sau đó là một trăm tia sét! A a a!!!

Ta nhảy dựng lên, nhảy tới chỗ chân kiếm. Kiếm Thủ Linh không chút sứt mẻ, đỡ lấy bả vai của ta, giọng nói kiêu ngạo, “A, ta dẫn sét lại đây, chúng ta tới độ kiếp, khen ta đi!” 

Ta ngã xuống mặt đất.

Cái gì? Bắt ta chống đỡ lôi kiếp ư?

12.

Mặt ta đầy nước mắt nước mũi, khuyên thần kiếm đừng có bị thần kinh, trả sấm sét về lại chỗ Thẩm Thốn Ngọc.

Nó khó chịu.

“Vợ, chúng ta thật sự rất mạnh, sẽ không bị thương đâu! Tin ta!”

Có cái cc ấy!

Một tia sét đánh xuống, chúng ta sẽ thành cá mặn khô.

Bản mệnh kiếm bên người quá kiêu ngạo ương ngạnh, rất nguy hiểm! Điều này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của cá muối trong việc giữ cái mạng chó của mình. 

Vì thế, ta nhịn không được mà khuyên bảo kiếm: 

“Bảo bốn ngoan! Ngươi đọc lại nguyên tắc của chúng ta đi!”

Kiếm Thủ Linh đọc thuộc làu làu: “Gặp được nguy hiểm, lập tức chạy trốn, sinh mệnh đứng thứ nhất, tình yêu đứng thứ hai?”

Hắn do dự, “Ta cảm thấy tình yêu đứng thứ nhất.”

Đáng chết, kiếm này não yêu đương! 

Ta nghiêm túc nhấn mạnh, “Hãy nghe lời ta, cần phải rời ra Thẩm Thốn Ngọc, hắn là Long Ngạo Thiên, trên đường đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng còn phải gặp thần ma đại chiến, huỷ thiên diệt địa, nhưng hắn sẽ thắng. Chiến hoả sẽ lan đến nơi đây, chỉ cần chúng ta cẩn thận trốn tránh, nhất định có thể sống sót.”

“Ta từng nhìn thấy thiên cơ, ngươi hãy tin ta!”

Nó nửa ngày không nói lời nào, giống như ngây cả người, “Ngươi là nói, sắp có đại chiến ư? Chúng ta phải trốn tránh, nếu không sẽ có nguy hiểm?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo