Cái giá của sự thay lòng - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

Hôm tuyên án Chu Thiếu Bá, trời đổ mưa lất phất.

 

Tôi ngồi trước cửa tòa án hút thuốc, nhưng điếu thuốc bị mưa làm ướt, châm mãi không cháy.

 

Khi bọn họ bị áp giải ra ngoài, một người từng là phó thủ lĩnh trong tổ chức nhổ nước bọt về phía tôi:

 

"Phì! Chu Lẫm, mày đúng là đồ phản bội khốn kiếp!"

 

Tay tôi run lên khi đang kẹp điếu thuốc, quay sang nhìn Chu Thiếu Bá.

 

Anh ta vẫn không có chút biểu cảm nào.

 

Khi đó, tôi nghĩ đây sẽ là lần cuối tôi gặp lại anh ta trong đời.

 

Kẻ từng cướp đi bao mạng người, sẽ chết dưới họng súng hành hình.

 

Còn tôi, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời nằm vùng đầy nhẫn nhịn.

 

Nhưng ngay ngày hôm sau.

 

Cục báo với tôi.

 

Chu Thiếu Bá vượt ngục rồi.

 

2

 

Tôi nhận được tin đó khi đang viết báo cáo công tác.

 

Một đồng nghiệp mặc cảnh phục xông vào, vật tôi xuống đất:

 

"Chu Thiếu Bá chạy rồi!"

 

"Lực lượng vũ trang mà chúng kiểm soát khác hẳn với thông tin cậu cung cấp!"

 

"Có phải cậu đã giấu điều gì không?!!"

 

Nắm đấm của anh ta giáng xuống người tôi mà chẳng cần lý do.

 

Tôi bị anh ta kéo cổ áo, đầu nghiêng sang một bên.

 

Đồng nghiệp khác lao vào can ngăn.

 

Người kia ho dữ dội, rồi ném cho tôi một tấm ảnh.

 

Trong ảnh—

 

Chiếc xe duy nhất còn sót lại tại hiện trường áp giải.

 

Chu Thiếu Bá... dùng máu của đồng nghiệp tôi...

 

Viết đầy tên tôi.

 

3

 

"Nhóm cướp Chu Thiếu Bá đi là một thế lực nước ngoài mà chúng ta vẫn chưa điều tra được."

 

"31 cảnh sát áp giải, không một ai may mắn sống sót."

 

Tôi vẫn không châm được bật lửa.

 

Người đồng đội ngồi cạnh dùng cằm chỉ về phía người vừa đánh tôi:

 

"Bạn gái của Tiểu Vương... cũng nằm trong số đó."

 

Hóa ra là bạn gái anh ta đã hy sinh.

 

Bảo sao thù hận tôi đến vậy.

 

"Tôi không giấu gì cả."

 

"Chuyện anh ta có thế lực ngoại quốc, tôi cũng chưa từng biết."

 

Tôi đành nhét bật lửa vào túi áo.

 

Bất giác cúi đầu, cười chua chát.

 

Lời giải thích này, nói sao cũng thấy quá yếu ớt.

 

"Không sao, tôi tin cậu."

 

Đồng đội vỗ vai tôi.

 

"Nếu cậu thật sự đứng về phía Chu Thiếu Bá, e rằng cái đất này giờ đã hóa thành đống tro tàn rồi."

 

"..."

 

Tôi không biết phải đáp lại thế nào.

 

Chỉ ngước mắt nhìn làn khói trắng tan giữa không trung.

 

Trong đầu chợt nhớ đến.

 

Đêm trước ngày bị bắt, Chu Thiếu Bá vỗ vai tôi:

 

"A Lẫm, cho xin ít lửa."

 

Sống mũi anh ta cao, lông mi rủ xuống rất dài.

 

Anh ta ghé sát tôi, lấy lửa từ điếu thuốc tôi đang ngậm trên môi.

 

Tôi hỏi anh ta không có bật lửa à.

 

Anh ta cười, đáp: "Cái gì của cậu, tôi cũng muốn."

4

 

Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, tôi bắt đầu tiếp cận Chu Thiếu Bá dưới thân phận nằm vùng.

 

Hồi nhỏ tôi từng ở cùng trại trẻ mồ côi với anh ta.

 

Chúng tôi từng là bạn tri kỉ.

 

Cũng vì vậy mà tôi có điều kiện hoàn hảo để tiếp cận anh ta.

 

Nhưng lần đầu gặp lại, anh ta lập tức sai người đánh tôi một trận.

 

Tôi còn nhớ rõ hôm đó, anh ta đi đôi giày thể thao Anta dơ bẩn, giẫm lên vai tôi.

 

Một đốt ngón tay của tôi bị bẻ gãy ngay lập tức, còn đau hơn bất cứ vết thương nào khi huấn luyện ở trường cảnh sát.

 

Anh ta túm tóc tôi, hỏi:

 

"Tao đã bảo mày cút, sao còn quay lại?"

 

Tôi nghiến răng không rên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.

 

Tôi nói:

 

"Đừng đuổi em đi."

 

"Em không sống nổi nữa rồi, anh à."

5

 

Chu Thiếu Bá cưu mang tôi.

 

Nhưng mấy đêm liền, anh ta chỉ để tôi cùng đám bạn du côn của anh ta uống rượu.

 

“Nào, uống thêm chút nữa đi.”

 

“Cậu tên là Chu Lẫm đúng không? Nghe nói là anh em với đại ca tôi à?”

 

Một tên thanh niên lấc cấc khoác tay lên vai tôi.

 

Có lẽ chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ của tôi quá lạc lõng với cái thế giới ấy.

 

Hắn bật cười đầy chế nhạo.

 

“Đệt, ngại ngùng gì chứ?”

 

“Toàn là anh em cả.”

 

“Nhìn kìa, anh cậu—”

 

Trong tầm mắt mơ hồ, tôi dõi theo ngón tay mà hắn chỉ, nhìn về phía Chu Thiếu Bá.

 

Tôi thấy một thiếu niên với vẻ ngoài xinh đẹp, đang trèo lên đùi người đàn ông đang ngửa cổ uống rượu.

 

Đám đàn em quanh đó cười nói như không có gì, tựa như đã quen lắm rồi.

 

…Đó là lần đầu tiên tôi biết xu hướng tính dục của Chu Thiếu Bá.

 

Tôi chợt nhớ lại hồi nhỏ mình từng chui vào chăn của anh ta, xoa bụng dưới của anh ta.

 

Cảm giác như vừa thoát chết một lần vậy. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo