Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Tôi nói với Chu Thiếu Bá rằng tôi tốt nghiệp cấp hai rồi bỏ học.
Anh ta ngậm điếu thuốc cười cười, bảo tôi ngu.
“Hồi đó tôi liều mạng đưa cậu đi.”
“Giờ cậu lại sống thành cái dạng này?”
“…”
Mấy ngày đó tôi cũng buồn rầu lắm.
Bề ngoài thì Chu Thiếu Bá làm buôn bán trà, công việc anh ta giao cho tôi là ghi chép số lượng trà bán ra mỗi ngày.
Nhưng nghĩ bằng ngón chân cũng biết, làm sao anh ta chỉ buôn mỗi trà thôi được?
Hôm đó, tôi lao ra chặn anh ta khi anh ta đang chuẩn bị lên xe.
“Anh không thể bắt em bán trà cả đời được.”
Anh ta bật cười, tôi cứ có cảm giác trong mắt anh ta, mình trông cũng khá đáng yêu.
“Vậy cậu muốn bán cái gì?”
Người đàn ông nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi tôi.
Tôi nghẹn lời.
Giờ mà nói ra thật, tôi sợ anh ta rút súng dí thẳng vào đầu tôi luôn.
“Nhát rồi à?”
Anh ta nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sắc mặt tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu hiểu, anh ta đã không còn là Chu Thiếu Bá mà tôi từng biết nữa rồi.
Tâm tư của anh ta còn nhiều hơn cả số sách tôi từng đọc, từ lâu đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.
Tôi cắn răng, ngồi vào xe anh ta.
“Em muốn bán cái mà anh đang bán đó.”
“Anh, em muốn làm chuyện lớn.”
“Dựa vào đâu mà anh làm được, còn em thì không?”
6
Sau đó Chu Thiếu Bá dẫn tôi đến…
Nhà máy sản xuất trứng trà.
……
“Anh đùa em đấy à?”
Tôi giật giật khóe miệng, rút ra kết luận.
“Nhà máy này cho cậu đấy, A Lẫm. Cậu từng đi học, chắc cũng biết cách vận hành nhà máy.”
“Chỗ này đủ cho cậu sống cả đời rồi…”
“Em không cần.”
Chuyện tới giờ, tôi mới nhận ra.
Anh ta định đá tôi đi.
“Tại sao người khác có thể đi theo anh, còn em thì không?”
“Anh không tin em à? Nghĩ em vào sau, là kẻ lừa đảo ư?”
“Được thôi, Chu Thiếu Bá. Vậy anh nhìn kỹ đi, xem giữa em và đám người của anh, ai mới là kẻ thật sự dám bán mạng vì anh!”
Vừa nói, tôi vừa định đưa tay vào cái máy trộn trà đang quay đều bên cạnh.
Thật ra khoảnh khắc đó, tim tôi đã đập thình thịch như muốn nổ tung.
Tôi thậm chí còn nghĩ sẵn, nếu bị nghiền nát thì sau về báo tai nạn lao động kiểu gì.
Kết quả là người đàn ông ấy lao đến, đè tôi ngã xuống đất.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nổi giận.
“Mẹ nó, Chu Lẫm, cậu tưởng đang đùa với thân thể của ai hả?!”
“Đừng có làm loạn nữa được không?”
“Làm sao tôi có thể để cậu dính vào chuyện này, cậu biết tôi đang làm gì mà…”
“Biết là có thể mất đầu không?”
Anh ta hỏi, giọng gần như hoảng loạn.
Nhưng trong lòng tôi, tôi đã trả lời anh ta rất rõ ràng.
Tôi tất nhiên biết anh đang làm gì.
Tôi đến đây, chính là để khiến anh mất đầu.
Nhưng những gì tôi nói ra lại là:
“Anh, để em giúp anh đi.”
“Dù sao em cũng chẳng ra gì rồi, cả đời này cũng chỉ thế thôi.”
“Anh nuôi em đi, để em gieo họa cả đời này của anh đi.”
7
Chắc chắn Chu Thiếu Bá không biết tôi là kiểu người theo phái hiện thực.
Về khoản ăn vạ lăn lộn, anh ta cũng không đấu lại tôi đâu.
Có vẻ bị ép đến đường cùng, anh ta dần dần để tôi tiếp xúc với các ngành nghề của mình.
Tối thứ bảy, bọn họ dẫn người đến san bằng cái hộp đêm vừa mới mở ở phía nam thành phố.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi—
Dẫn mấy người đạp tung cửa lớn của hộp đêm, thấy gì đập nấy.
Trước khi đi, Chu Thiếu Bá bóp cổ tay tôi.
“Gầy nhẳng như này.”
“Biết đánh nhau không?”
……
Tôi rất muốn nói với anh ta rằng, điểm đánh cận chiến ở trường cảnh sát của tôi đủ để đè bẹp mười mấy tên như anh ta.
Nhưng cuối cùng tôi chỉ nở nụ cười nhẹ với anh ta.
“Anh.”
“Cứ nhìn em đi.”
8
Thành phố khi đêm xuống, phủ lên một luồng sát khí bất an.
Tôi dẫn người lao lên đạp sập cánh cửa trụ sở bên kia.
Cuộc ẩu đả dần biến thành một trận hỗn chiến giữa hai băng nhóm.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh người ta cầm mã tấu chém thẳng vào nhau, khác xa với mấy lần diễn tập giả vờ ở trường cảnh sát.
Tôi suýt bị trúng vài lần.
Giữa đám đông, tôi chỉ biết lách người tránh né theo bản năng.
Bất ngờ có ai đó gọi tên tôi.
Tôi quay đầu theo phản xạ.
Liền bị ai đó đẩy mạnh một cái, lăn ra lề đường.
“Còn bảo tôi nhìn cậu cho kỹ vào.”
“Là nhìn xem cậu chết như thế nào à?!”
Hóa ra, nếu lúc đó không có Chu Thiếu Bá đẩy tôi ra, lưỡi dao ấy sẽ chém xuống ngay, cắt đứt động mạch cổ của tôi.
Biến tôi thành một đài phun máu sống.
Lúc này anh ta khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
……
Máu đỏ tươi thấm đẫm, làm áo anh ta càng thêm tối màu.
Anh ta vốn không nên có mặt ở đây, thế mà lại thay tôi lãnh một đòn.
Tôi đứng đó, thầm nghĩ.
Anh đừng có mà chết.
Tôi muốn đưa anh vào tù, chứ không phải đưa anh xuống địa ngục.
“Ngẩn ra làm gì? Chạy đi!”
“Mẹ nó, Chu Lẫm, tôi đúng là bị cậu ám rồi.”
“Cậu nên ngoan ngoãn ở nhà cho tôi!”
“…”
Người đàn ông đẩy tôi ra một cách bực dọc.
Cũng giống như hồi còn nhỏ, tôi bị người ta bắt nạt, anh ta cũng từng quát tôi như vậy.
“Vô dụng thì biến qua một bên, để anh đánh bọn chúng!”
Đáng tiếc.
Cuộc hỗn chiến của người lớn không phải là trò chơi giả vờ của con nít.
Khi tiếng còi cảnh sát vang lên, tôi đã nghĩ như thế.